Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Trí Bạch
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 314
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2365 / 21
Cập nhật: 2017-11-18 21:16:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Cô Muốn Tát Tai Bà Ta Không?
ỗ Quang Minh cung kính hết mực châm một điếu thuốc cho Triệu bí thư trong thành phố, thái độ còn phải cung kính hơn so với điệu bộ.
- Triệu bí thư, mảnh đất trống ở Long Giang lần này toàn bộ trông cậy hết vào ngài, ngài cũng biết, mảnh đất trống kia vốn là Hách Liên gia trông chừng ai cũng cướp không được, hiện tại Hách Liên gia rất chật vật hình như bị một tên không biết mặt mũi ra làm sao gọi làm Lâm Cường áp bức, đã chẳng còn để ý đến mảnh đất này nữa rồi. Nếu như có thể lấy được mảnh đất trống này, ít nhất có thể kiếm được hai tỷ, chỉ cần việc thành công ngài sẽ có được hai phần.
Sắc mặt Triệu bí thư trầm xuống nói:
- Tiểu Đỗ à, anh sao có thể nói như thế được, tôi là người có nguyên tắc, bằng không cũng sẽ không được Chu thị trưởng giao cho phụ trách hạng mục của mảnh đất trống này. Anh nếu như nói như vậy trà hôm nay tôi không có cách nào uống được, tôi phải đi trước đây!
Nói xong Triệu bí thư giả vời đứng dậy muốn đi, Đỗ Quang Minh vội vàng ngăn lại.
- Triệu bí thư ngài đừng nóng giận, là tôi nói chuyện không đúng. Tôi muốn lấy được mảnh đất trống này cũng là vì dân chúng làm nên chuyện tốt không phải sao? Dù gì mảnh đất trống này Hách Liên gia cũng không ra tay giành được, đợi chờ người khác làm không bằng giao cho tôi nhanh chóng thi công phải không? Hai tay ngài trong sạch đây là sự thật người trong thành phố chúng ta đều công nhận, tôi mới vừa rồi nói sai ngài không cần phải để trong lòng.
Đỗ Quang Minh liếc mắt ra hiệu cho mấy người khác, người được Phùng Tao Bao gọi là Vương ca kia vội vàng nói:
- Triệu bí thư ngài đừng nên tức giận, lão Đỗ nói chuyện quá thẳng thừng là anh ta không đúng, nhưng từ trong lòng anh ta tôn trọng ngài như thế nào ngài cũng phải biết rõ. Từ ban đầu nhờ có lão Đỗ mấy người chúng tôi mới được ngài quan tâm như hôm nay. Mấy người chúng tôi đây chính là người đáng tin nhất của ngài, chúng tôi trung thành tận tâm với ngài, nếu như mảnh đất trống này giao cho mấy người chúng tôi là lựa chọn tốt nhất, đúng không nào.
Triệu bí thư híp mắt không nói lời nào, thần tình tự nhiên.
Tôn ca nói:
- Triệu bí thư, lúc còn ở trong huyện chính ngài là người quan tâm để ý đến mấy người chúng tôi, bằng không dựa vào mấy người chúng tôi cũng không có khả năng có được ngày hôm nay. Chúng tôi cũng là người có lương tâm, điểm ấy ngày cũng biết rõ rồi.
Phùng Tao Bao vặn vẹo thân thể hai cái, cô cũng không muốn tham dự vào chuyện này, chỉ có điều cô bây giờ nửa quỳ nửa ngồi ở trên sàn nhà pha trà, đưa lưng về phía Triệu bí thư, mà cái gã ra vẻ đạo mạo kia lúc này một bàn tay máy động qua lại trên làn da non trắng như tuyết lộ ra sau eo của cô. Ở góc độ này ngoại trừ Phùng Tao Bao tự mình biết rõ, ba đại ca có chút danh tiếng trong xã hội đen khác không một ai nhìn thấy lúc này trên khuôn mặt ra vẻ đạo mạo của Triệu bí thư có biểu hiện mờ ám.
Phùng Tao Bao vốn muốn đi ra, nhưng bàn tay kia vẫn luôn vuốt ve ở trên eo của cô, thậm chí còn càng lúc càng sờ từ từ xuống phía dưới, đã chui vào trong quần từ đằng sau.
Phùng Tao Bao cái tên này không dễ nghe, nhưng dáng người lại rất xinh đẹp. Ba mươi ba, ba bốn tuổi bởi vì chăm sóc bảo vệ tốt, dáng người còn giống hơn con gái tuổi hai mươi, càng có một loại sức thu hút mê người của phụ nữ trưởng thành. Da thịt cô rất đẹp, nhẵn nhụi và bóng láng, trên mặt một chút nếp nhăn cũng không có.
Dù còn chưa có kết hôn, nhưng những năm gần đây dựa vào bản thân sờ mó lăn lộn tiếp xúc qua không ít đàn ông, công việc cũng coi như có chút thành công nhỏ bé, nhưng cô cũng tự mình hiểu lấy. Hiểu rõ mấy gã đàn ông này cũng không phải thứ mình có thể đắc tội được, nhất là cái gã Triệu bí thư này, một câu nói thôi cũng có thể khiến cho Thúy Trúc Hiên mình khổ tâm kinh doanh mới có được đóng cửa.
Đã nhiều năm như vậy, cô cũng không phải là loại phụ nữ con nhà tử tế thủ thân như ngọc xem trọng cái màn mỏng kia hơn bất kỳ thứ gì, từ khi học cấp ba bị một tên côn đồ lừa gạt thân thể đến bây giờ cũng coi như đã nếm qua vô số đàn ông, thật sự cũng không quan tâm gã đàn ông nằm sấp ở trên người mình sờ mó từ trên xuống dưới là ai, chỉ xem gã đàn ông này có thể giúp đỡ thật tế cho mình hay không. Cái gì là thực tế? Không có gì bằng từng xấp từng xấp tiền mặt giấy cứng giá trị lớn ở trước mặt.
Đương nhiên, cô ngủ với đàn ông không lấy tiền, đó là việc của đỉ điếm, nàng muốn chính là trợ giúp.
Triệu bí thư nghe ba tiểu đệ của mình nói xong, đẩy mắt kính viền vàng trên sống mũi của mình lên.
- Tôi hiểu rõ mấy người các anh, thực ra mảnh đất trống kia giao cho ai cũng vậy, quan trọng là ai có thể mang đến điều tốt nhất cho dân chúng, như vậy tôi cũng có thể hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ Chu thị trưởng giao cho tôi. Chu thị trưởng có ân tài bồi đối với tôi, tôi không thể làm qua loa nhiệm vụ ông ấy giao cho tôi phải không nhỉ.
Đỗ Quang Minh ánh mắt sáng ngời nói:
- Triệu bí thư ngài yên tâm, việc này giao cho chúng tôi chắc chắn khiến cho Chu thị trưởng hài lòng với ngài!
Triệu bí thư cười ha ha, bàn tay cố gắng duỗi ra trong váy của Phùng Tao Bao, lập tức chui vào bóp nắn giữa bờ mông ngão nghễ căng tròn ưỡn lên.
Phùng Tao Bao cắn răng không lên tiếng, chỉ có điều khuôn mặt cũng không tự chủ được đỏ ửng lên.
Cô là một phụ nữ biết phải diễn trò như thế nào, sớm qua độ tuổi bị đàn ông sờ mó một cái đã hoảng hốt mặt đỏ lên, nhưng cô cũng biết khi nào nên đỏ mặt, khi nào nên hơi vặn vẹo một chút.
Ra vẻ không cố ý vặn vẹo vòng eo một chút, thoạt nhìn như đang khó chịu, thực ra lại khiến cho bàn tay Triệu bí thư càng thoải mái chui vào.
- Nếu đã như vậy, tôi đồng ý giao mảnh đất trống này cho ba người các anh, đừng khiến cho tôi bẻ mặt!
Triệu bí thư ra sức nắm chặt bờ mông của Phùng Tao Bao, một ngón tay gần như chen vào giữa khe cửa sau khít chặt của cô.
- Ông đồng ý? Có hỏi qua tôi chưa?
Một thanh âm lười nhác từ ngoài phòng riêng vang lên.
Một câu nói kia tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào lỗ tai từng người ở trong phòng. Người trong căn phòng nháy mắt đều sửng sốt, Triệu bí thư kia cũng theo đó rút bàn tay từ trong quần Phùng Tao Ba ra. Phùng Tao Bao sợ hãi kêu lên một tiếng, dẫn tới mấy người khác đều liếc nhìn cô.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, chỉ thấy một thanh niên xinh trai dáng vị khác người thân thể thon dài nắm tay cô phục vụ vừa mới bị Phùng Tao Bao đuổi việc, đi chầm chậm vào phòng.
Đỗ Quang Minh đứng phắt dậy, dùng một ngón tay chỉ Cường Tử mắng ngay:
- Con mẹ nó mày là con rùa con từ đâu đến đây! Nơi này là chỗ mày muốn vào là vào sao? Cút!
Phùng Tao Bao đỏ mặt đứng lên nhìn qua một lượt, vừa hay nhìn thấy Nạp Lan Duyệt được Cường Tử nắm tay dẫn vào sắc mặt lập tức biến đổi.
- Nạp Lan Duyệt! Cô đã bị tôi đuổi việc rồi, bây giờ cút ra ngoài cho tôi!
- Ui da! Trách sao lại phải quay lại, tìm được người tình đến làm chỗ dựa cho mình rồi sao? Cũng là con chó nhà cô nuôi phải không? Dáng vẻ không tệ cũng không biết có dùng được hay không, tôi xem ra không được rồi là một tên liệt dương a. Hầu hạ không được cô, cô phải chạy đến nơi này tìm kiếm chỗ sướng phải không?
Tên Vương ca vẻ mặt dâm đãng ăn nói thật bẩn thỉu.
Tôn ca đứng lên chỉ Cường Tử mắng:
- Bây giờ cút đi cho tao, không chịu rời đi, tao tìm người tới chặt tay chặt chân của mày, bắt con đàn bà của mày đem bán!
Cường Tử khẽ cười nói:
- Tốt, bây giờ cho anh thời gian gọi điện thoại tìm người.
Phùng Tao Bao nói với Nạp Lan Duyệt:
- Nạp Lan Duyệt còn không mau mang bạn trai cô đi, nơi này không phải hắn có thể đến, lát nữa chọc giận mấy vị đại ca các ngươi có hại chứ không có lợi, đi nhanh lên đi!
Nạp Lan Duyệt ngẩng đầu liếc nhìn Cường Tử, cô cắn chặt môi, kẻ kia khẽ cười với cô, bàn tay nắm lấy cô chặt thêm một chút. Điều này làm cho sợ hãi và tủi nhục trong nội tâm của cô lập tức giảm đi vài phần. Cô nhìn Phùng Tao Bao lắc đầu quầy quẩy.
- Con mẹ mày, nể mặt còn không muốn phải không. Còn cần phải gọi người nữa sao, ông đây một cước giẫm chết mày.
Đỗ Quang Minh mắng to một tiếng, sải bước đi về phía Cường Tử.
Triệu bí thư híp mắt lạnh lùng nhìn, sắc mặt rất kém, rõ ràng trong nội tâm cũng đang rất căm giận cho nên Đỗ Quang Minh muốn động tay động chân ông ta cũng không có ngăn cản. Hiện tại nơi này đều là người của bọn họ, một tên nhãi nhép không hiểu phép tắc cũng dám làm đàn ông cứng xông tới trước mặt bọn họ, không dạy dỗ một chút thật không biết cái gì là trời cao đất rộng!
Đỗ Quang Minh vốn chính là đầu lĩnh lưu manh trong một cái thị trấn nhỏ, trước giờ không cần suy xét việc phải làm.
Y vung nắm tay lên, hung hăng đánh vào mặt Cường Tử, y rất có lòng tin vào bản lãnh của mình, những năm nay tuy rằng rất ít khi tự mình ra tay đánh nhau, nhưng mỗi lần ra tay đánh nhau đều rất độc ác. Một quyền này nếu như bị đánh trúng, y có lòng tin làm cho tên công tử bột này nát như tương!
Trong lòng Nạp Lan Duyệt run lên, tay thoáng chốc nắm chặt.
Khóe môi Cường Tử động đậy, lộ ra nét khinh thường.
Nhẹ nhàng giơ tay ra vừa đúng lúc, đúng chỗ bắt được nắm tay đánh gần đến trước mặt mình, nắm chặt cổ tay Đỗ Quang Minh hơi dùng lực vặn, một tiếng xương vỡ vang lên, cỗ tay của Đỗ Quang Minh coi như đã phế.
A!
Đỗ Quang Minh kêu rên một tiếng.
Cường Tử buông tay ra, một bạt tai tát trên mặt Đỗ Quang Minh, một tiếng vang chát chúa, Đỗ Quang Minh bị một cái tát này đánh văng thẳng ra xa. Thân thể bay ngang đâm sầm trên mặt bàn, rên cũng không rên được một tiếng đã ngất đi.
Thoáng chốc tất cả mọi người trong phòng ngây ngẩn cả người, trên mặt mỗi người đều bị kinh hãi chiếm chỗ.
Binh!
Vương ca cách Cường Tử gần nhất bị Cường Tử một cước nện thẳng vào mặt, cổ nghiêng sang bên ngay lập tức bất tỉnh nhân sự. Bước chân không ngừng lại, Cường Tử một tay nắm lấy vạt áo của Triệu bí thư, một tay giơ lên ném lên trên, Triệu bí thư rơi bịch xuống mặt bàn kêu một tiếng rõ to, kêu lên ái ui, ui da.
Cường Tử khuôn mặt vẫn bình thản, thậm chí mang theo chút vui vẻ.
Hắn nói với Tôn ca một chân đang lạnh run cầm cập kia:
- Gọi điện thoại đi, đừng làm cho tôi phải đợi quá lâu.
Tôn ca run lên, thời khắc này y rõ ràng không dám nhìn vào mắt Cường Tử!
Chát!
Cường Tử tát một bạt tai vào mặt Tôn ca, không dùng sức quá mạnh, nhưng gương mặt kia cũng đã sưng phồng lên, dấu vết ngón tay in hằn lên có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Gọi điện thoại.
Cường Tử nói khẽ.
Thân thể Tôn ca bị đánh nghiêng ngả, vừa đứng vững đã nghe thấy Cường Tử nói tiếp.
- Anh!
Tôn ca vừa muốn nói gì đó, Cường Tử tát một cái nữa. Chát! Cái tát thứ ba này đánh Tôn ca ngã lăn ra đất. Y giẫy dụa hai cái, rõ ràng không dám đứng lên nữa.
Phùng Tao Bao sợ hãi, sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh lại từ không sợ hãi.
- Tiểu tổ tông của tôi các người đi nhanh lên, mấy vị đại ca này anh đắc tội không được, như thế này đủ rồi, các người đi nhanh lên.
Cường Tử bỗng nhấc chân đá vào bụng Phùng Tao Bao, đá cô ta ngồi xổm trên đất.
- Tôi không có thói quen đánh phụ nữ, thật đấy.
Hắn nói.
Chỉ vào Phùng Tao Bao, hắn hỏi Nạp Lan Duyệt.
- Cô muốn tát bà ta mấy cái vào miệng không?
Nạp Lan Duyệt cũng bị rung động rồi, một hồi lâu sau mới nhận ra được. Liếc nhìn khuôn mặt bình thản của Cường Tử, lại nhìn Phùng Tao Bao trong mắt lập tức vụt lên nét lạnh lẽo. Cô cố lấy hết dũng khí nhẹ gật đầu lớn tiếng nói:
- Muốn
Cường Tử cười nói:
- Vậy thì tát đi, tôi đảm bảo bà ta không dám động đậy.
Phùng Tao Bao thật sự sợ hãi, cô biết rõ gã đàn ông trẻ tuổi này chắc chắn nói được làm được. Vừa muốn nói mấy câu, đã nhìn thấy Nạp Lan Duyệt vung tay muốn đánh cô. Ánh mắt cô ta hung ác vừa muốn động đậy, đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng giá Cường Tử nhìn chăm chú vào cô ta. Cô sợ tới mức khẽ giật mình, tay Nạp Lan Duyệt đánh thật đau thật đã vào trên mặt của cô ta!
Ác Bá Ác Bá - Trí Bạch Ác Bá