Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Jude Watson
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 39 Clues #6 - In Too Deep
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 178 / 17
Cập nhật: 2020-05-03 18:20:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ỘT CÁI ĐÈN PIN dạng bút máy nhỏ xíu chỉ vừa đủ soi sáng những bậc cầu thang ọp ẹp. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ.
“Thỉnh thoảng chúng ta có thể sẽ gặp phải chuột,” Irina nói. “Nhưng ngoài chuyện đó ra, chỗ này tuyệt đối an toàn.”
“Có gì phải lo chứ,” Amy đáp. “Tôi quen với chuột bọ rồi. Trong gia đình tôi có đầy của nợ đó.”
“Mày cũng hài hước như em trai mày đấy chứ hả?” Irina nói. “Đường hầm này được sử dụng trong những năm 1800. Nếu một tên khố rách áo ôm nào đó có uống quá nhiều rượu rum trong quán, thì sáng hôm sau hắn sẽ được thấy mình ngồi trên một chiếc xuồng con lênh đênh giữa biển. Bọn buôn lậu đi qua đường hầm này để tới chỗ cảng đó.”
Họ đặt chân xuống bậc thang cuối cùng. Nền hầm bẩn thỉu, những bức tường đá vụn vỡ nham nhở. Amy không thể nhìn thấy gì ở phía trước.
“B...bà đang đưa tôi đi đâu thế này?” Nó thấy căm ghét sự run rẩy trong giọng nói của chính mình. Nó quyết sẽ không để lộ điều đó ra lần nào
“Ha ha,” Irina thốt ra một lời mà chẳng có lấy chút sắc thái hài hước nào trong đó. “Mày tưởng tao đang định bắt cóc mày hả? Chính tao đang cứu mạng mày đấy. Có vài điều mà không bao giờ tao hạ mình làm cả.”
“Thật thế à?” Amy kháy lại. “Tôi thì lại nghĩ rằng bà đã hạ mình vì thứ chẳng có chút giá trị gì.”
“Đó là một lời nói đùa đúng không? Mặc dù vậy, điều mày nói là sự thực. Tao sẽ không từ bất cứ điều gì để giành chiến thắng. Nhưng riêng hôm nay, Amy Cahill à, tao sẽ làm phúc cho mày. Tao sẽ cho mày lời khuyên mà mày cần nghe. Nó là thế này - mày thì thứ gì cũng sợ được, ngoại trừ thứ mà mày nên biết sợ.”
“Cảm ơn nhiều nha,” Amy đáp. “Lời khuyên đó thật có ích đấy.”
“Lấy ví dụ nha, ngay lúc này mày đang sợ tao. Dễ hiểu thôi, tao là kẻ thù của mày. Nhưng trong giây phút này, tao là điều cuối cùng mà mày cần phải lo ngại.”
“Thật không đó?” Amy đáp. “Khó hiểu quá. Nhìn coi, tôi đang ở trong đường hầm đầy chuột, còn bà thì mới vừa đe dọa tôi bằng thuốc độc.”
“Vậy thì đây là một điều nữa tao phải nói cho mày biết - mày chẳng bao giờ nhớ những gì lẽ ra mày không bao giờ được quên.”
“Điều này thật sự làm rõ được rất nhiều chuyện đấy.”
“Đi tiếp đi, cứ vui vẻ lên nào. Nhưng trước khi chúng ta chia tay, mày cần phải hiểu rằng những gì mày không hiểu sẽ hủy diệt mày. Và hủy diệt cả thế giới.”
“Bà có phóng đại quá không đó?” Việc châm chọc Irina ít nhiều giúp nó kiểm soát được nỗi sợ hãi.
“Không hề.” Irina xoay người nó lại. Trong bóng tối, ả ta đứng sát vào nó. “Nghe rõ tao nói này, Amy Cahill. Đây chính là lúc mày cần phải mở mắt ra và nhìn kỹ xung quanh mày điBa mươi chín manh mối chỉ là một trò chơi với em trai mày thôi, đúng không?”
Amy cảm thấy bị khuất phục khi ánh mắt dữ tợn của Irina xoáy vào nó. Ngay cả dưới ánh sáng mong manh của cái đèn pin nhỏ, mắt ả vẫn ánh lên màu xanh của băng giá, nhưng hai hàng lông mi lại sẫm màu một cách đáng ngạc nhiên. Theo nhiều cách thì cuộc săn lùng các manh mối đúng chỉ là một trò chơi với thằng Dan.
“Nhưng mày thì hiểu biết hơn. Đó là lý do tao mạo hiểm nhiều thứ để nói chuyện với mày. Cha mẹ mày đã chết vì điều này. Mày nghĩ là họ muốn ra đi à?”
“Không được nói về cha mẹ tôi!” Amy chỉ muốn bịt chặt tai lại, nhưng nó sợ làm điều đó sẽ khiến nó trông giống như một đứa nhóc.
“Không cha mẹ nào muốn rời xa con cái cả. Mày nghĩ là họ sẽ rời những đứa con yêu dấu của mình để lao vào một trò chơi sao chứ?”
“Đừng nói nữa!”
“Mày nghĩ là mẹ mày để mày lại một mình và chạy trở vào ngôi nhà đang bốc cháy chỉ để cứu chồng bà ta thôi à?”
Amy giật mình nhìn Irina. Tê cứng người. “Làm sao bà biết được chuyện gì đã xảy ra?” nó phều phào thốt lên.
Irina nhún vai. “Tất nhiên là từ báo chí. Trừ khi chuyện không phải là thế. Chỉ mày mới biết rõ đã có chuyện gì. Bởi vì mày biết người đã có mặt ở đấy trong đêm đó. Lúc đó mày đã đủ lớn để thấy. Nên mày không tin bất cứ điều gì mà người nhà Cahill nói với mày, và thế là thông minh đấy. Mỗi người chúng ta đều có một chương trình hành động riêng. Thế nên mày phải nhớ lấy.”
“Tôi chẳng nhớ gì về đêm đó cả,” Amy đáp. Nhưng có điều gì đó cứ bật ra và trồi lên trong đầu nó, bãi cỏ ướt, tro than bay đầy trời, một cánh cửa sổ vỡ tan, Dan kêu khóc...
“Mày là đứa tháo vát, tao nói cho mày biết điều đó,” Irina nói. “Mày không biết nghĩ xa, cả mày và thằng em trai mày. Nhưng giờ đã đến lúc mày phải nghĩ sâu hơn. Mày phải đối mặt với điều mà mày không muốn đối mặt. Chừng nào mày còn chưa làm được như thế thì mày vẫn còn dễ bị làm tổn thương lắm.”
“Tổn thương bởi cái gì?”
“Bởi những người sẽ nói với mày điều mà mày muốn nghe,” Irina đáp. “Giờ tao hỏi lại. Chuyện gì đã xảy ra trong đêm hỏa hoạn đó?”
Nó nghẹt thở dưới tấm khăn choàng cổ lạnh và ướt mà mẹ đã quấn quanh miệng nó. Mẹ siết tay nó thật chặt. Nó có thể nghe thấy tiếng lửa cháy, nhưng không trông thấy được gì. Không gian ngập khói. Dan kêu khóc trong vòng tay mẹ.
“Tôi không nhớ gì cả! Lúc đó tôi chỉ là một đứa bé con!” Nỗi sợ hãi làm từ ngữ của Amy vụn vỡ trong cổ họng nó. Những điều nó vừa hiểu ra làm nó choáng váng và muốn bệnh.
“Lạ thật,” Irina nói. Cái nhìn soi mói của ả đột nhiên mất tập trung. “Tao vẫn nhớ chuyện hồi tao lên bảy tuổi. Cái ngày tao bị lạc mẹ trên đường phố Saint Petersburg... Tao còn nhớ cái áo khoác tao đã mặc, đôi giày của tao, nhớ rõ ràng màu sắc của dòng sông, nhớ vẻ mặt của mẹ khi bà tìm thấy được tao...”
“Tôi thấy mừng cho bà,” Amy đáp, cố nén cảm xúc.
“Có ai tới thăm nhà mày tối hôm đó không?” Irina hỏi. “Mày có nghe thấy gì không? Có phải mẹ mày đã lên gác để cứu mày? Làm sao mày thoát khỏi nhà được?”
“Đừng nói nữa.”
Họ đã phải chiến đấu để tìm đường xuống nhà. Cha nó đang ở trong thư phòng, ném sách xuống sàn nhà.
“Đưa các con ra ngoài!” ông quát lên.
“Cha ơi!” nó thét lên. Nó chìa tay ra, và ông khựng lại một giây.
“Thiên thần của cha,” ông nói, “hãy đi cùng mẹ nhé.”
“Không,” nó khóc nức lên lúc mẹ kéo nó ra ngoài. “Không, cha ơi.”
“Không,” Amy thều thào. “Không.”
“Chúng ta vẫn tống khứ đi các ký ức buồn,” Irina nói. Một nỗi buồn hoang vắng làm giọng nói của ả chùng xuống. “Chúng ta tự nói với mình rằng tốt hơn là đừng có nhớ. Nhưng đó đâu phải là tốt hơn. Tốt hơn là hãy nhớ tất cả mọi thứ, kể cả nỗi đau.”
“Bà muốn gì ở tôi?”
Ánh mắt của Irina chợt quắc lên long lanh trở lại. “Đi thôi. Chúng ta hết thời gian rồi. Đây là một địa điểm của nhà Lucian. Nếu cả hai ta cùng biến mất, chẳng mấy chốc Isabel sẽ mò tới đây.”
Họ lại đi tiếp. Amy nghĩ rằng đang bắt đầu có ánh sáng nhờ nhờ. Họ đã đến cuối đường hầm rồi chăng? Nó đã sẵn sàng bỏ chạy nếu tới cuối đường hầm. Nó cảm thấy có gì đó nhốn nháo chạy qua, và nó nhảy cẫng lên.
“Chỉ là một con chuột thôi,” Irina nói. “Một thành viên của gia đình, phải không? Và nó chính là con chuột sẽ rót đầy vào tai mày đủ loại lời dối trá.”
“Thôi đi!” Amy nói. “Nếu bà không định giết tôi hay bắt cóc tôi, thì ít nhất bà cũng hãy nói chuyện thẳng thắn đi.”
Họ đã tới chỗ một cánh cửa. Amy nhìn thấy một ổ khóa bằng sắt nặng nề. Nó sẽ không thể nào thoát ra ngoài được nếu không có sự giúp đỡ của Irina.
Irina đứng quay lưng vào cánh cửa. “Được, tao sẽ nói thẳng. Isabel gọi điện đề nghị gặp mặt, đúng không?”
“Ian gọi.”
Irina phẩy tay một cách thô lỗ. “Ian chỉ là chim mồi thôi. Cô ta nghĩ mày đủ ngu ngốc để vắt chân lên cổ chạy ngay đến nếu nó gọi. Cô ta chọn nó làm người đưa miếng mồi ra nhử mày. Cô ta biết ày sẽ đến nếu mày muốn biết ai đã giết cha mẹ mày.”
“Bà ta có biết không?”
Irina nghếch một bên vai. “Câu hỏi sai rồi. Câu hỏi đúng phải là liệu cô ta có nói sự thật cho mày biết không. Tất nhiên là không rồi. Cô ta sẽ kể cho mày một câu chuyện dối trá để lung lạc mày. Câu chuyện giả dối đó sẽ nghe có vẻ rất thật. Rồi sau đó, cô ta sẽ đề nghị với mày một thỏa thuận.”
“Còn bà thì nghĩ là tôi đủ ngu ngốc để tin những gì bà ta sẽ kể đúng không nào.”
Irina giơ một ngón tay lên. “Nyet[1]. Mày không ngốc. Mày ở đây với tao bởi vì tao biết mày là đứa thông minh. Mày cần phải biết rằng nếu Isabel không đạt được mục đích, cô ta có thể trở nên... rất khó lường. Hậu quả sẽ rất đáng buồn nếu mày từ chối thỏa thuận.”
[1] Không - tiếng Nga.
“Thế bà muốn tôi làm gì?” Amy hỏi.
“Đừng đến. Mày chẳng cần gì đến phiên bản của cô ta về chuyện xảy ra trong đêm đó. Mày đã có câu chuyện của chính mình. Hãy dựa vào nó.” Irina đặt tay lên cánh cửa. “Lối này dẫn đến con phố cách cảng 3 dãy nhà. Không có ai bám đuôi mày đâu. Mày có thể bắt xe buýt hoặc taxi ngay bên ngoài. Hãy quay về bất cứ chỗ nào mà mày đang ở.”
“Sao tôi phải làm thế?”
Irina thở dài. “Bởi vì mày phải biết sợ đúng thứ cần phải sợ, như tao đã nói từ đầu. Chẳng lẽ mày nghĩ là kẻ đã giết cha mẹ mày sẽ chùn tay khi muốn giết luôn mày à?”
“Tôi không tin bất cứ điều gì bà đang nói,” Amy đáp. “Tôi cho rằng bà đang cố để thao túng và đe dọa tôi mà thôi.”
Ánh mắt của Irina lóe lên sự tức giận hoặc sự điên tiết, Amy không thể nói chính xác cái nào đúng hơn. “Con nhóc, cứ làm đúng như thế đi. Mày cần phải bị khip vía một phen.” Ả ngập ngừng. “Mày nghĩ sao nếu tao cho mày một manh mối, để mày biết rằng tao đang nói thật. Đồng ý không?”
“Định gài bẫy tôi cái gì đây?”
“Không phải bẫy,” Irina sốt ruột đáp lại. “Nghe đây, sớm muộn gì mày cũng sẽ có được manh mối dẫn mày tới đường tàu điện ngầm ở thành phố New York. Manh mối được giấu ở đó, trong một bức tường lát gạch vuông. Trạm dừng ở đường 17 của tuyến tàu điện ngầm số 6. Tao biết mày sẽ nói gì - Irina, tàu điện ngầm số 6 làm gì có trạm dừng ở đường 17. Nhưng đó chính là lý do tại sao manh mối lại khó tìm đến thế. Cây hương thảo. Một cành cây nhỏ.”
“Sao tôi phải tin lời bà?”
Irina nhún vai. “Có tới 39 manh mối, tao chỉ cho đi một cái. Có mất mát gì đâu nào? Như mày hay nói thôi, chả có gì to tát. Nó sẽ đáng giá nếu nó làm mày tin tưởng được tao.”
“Triệu năm nữa tôi cũng không bao giờ tin bà đâu,” Amy đáp.
“Tao không yêu cầu mày tin tao trong một triệu năm hay mãi mãi gì cả,” Irina ngắt lời nó. “Tao chỉ yêu cầu trong đúng một ngày thôi. Ngày hôm nay.”
“Sao bà lại làm điều này?” Amy thắc mắc. “Nếu manh mối đó có thật, tức là bà vừa phản bội lại chi họ của mình đấy.”
Irina lưỡng lự. “Tao đang làm điều này cho chính chi họ của tao đấy. Tao hy vọng một ngày nào đó chuyện này sẽ trở nên sáng tỏ.” Ả ta mở khóa, đẩy cửa ra. “Tới cuối hẻm thì rẽ phải. Đi đi.”
Hai chân của Amy run như cầy sấy khi nó bước đi ra ngoài. Giờ nó đang đứng trong một ngõ hẻm hẹp và tối. Ở phía trước, nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời và xe cộ đang đi lại, một chiếc taxi đang chầm chậm chạy qua.
Không lẽ Irina thực sự vừa để nó đi thật sao?
Nó ngập ngừng. Sao nó có thể tin Irina được chứ? Đột nhiên, nó bị tê dđi bởi nỗi sợ hãi. Cha mẹ nó đã bị mưu sát. Tất cả đều quá thật. Phải chăng có ai đó đang theo dõi nó, thậm chí ngay trong lúc này? Nếu Irina nói dối, thì hẳn là ả ta cũng đã sắp sẵn một cái bẫy. Nếu Amy gọi taxi hoặc bắt xe buýt, chắc hẳn sẽ có ai đó đi theo nó đến thẳng chỗ của chú Shep. Irina đã nói “bất cứ chỗ nào mà mày đang ở”. Bọn chúng vẫn chưa biết chỗ nó.
Nhưng nếu Irina không nói dối, thì nó lại đang bước thẳng vào cái bẫy của Isabel.
Người qua đường đã bắt đầu nhìn nó vẻ tò mò. Không lẽ trông mặt nó có vẻ ngơ ngẩn đúng như nó cảm thấy hay sao? Nó tự ép mình phải di chuyển. Khi đến góc phố, nó thấy mình đã cách xa bảo tàng nhiều dãy nhà. Một chiếc phà đang băng ngang mặt nước, đi qua phía dưới Cầu Cảng.
Có thể đó chính là lối thoát của nó. Không ai nghĩ rằng nó sẽ đi bằng đường thủy.
Nó thấy chiếc phà đang cập vào bến. Nó đang ở cách bảo tàng nhiều dãy nhà. Nó có thể dễ dàng ẩn mình trong đám đông rồi nhảy lên phà.
Nhấc chân lên, Amy chạy về phía bến phà. Hành khách đang ùn ùn đi xuống cầu tàu. Nó tới nơi vừa kịp lúc.
Nó đã tới bến và chuẩn bị xuống phà. Bỗng nhiên, một chiếc tàu cao tốc lướt đến cắt ngang mặt chiếc phà đang nằm ườn lười nhác và hướng thẳng đến bến phà. Ngay lúc sắp đụng nhau, nó tắt máy và chiếc tàu bập bềnh cách chiếc phà chỉ vài phân. Một thằng nhóc từ mũi tàu nhảy lên bờ, ngay trước mặt nó.
“Cô đây rồi!” Ian nói.
Từ boong tàu, Isabel đưa tay vẫy nó. “Amy, lên tàu đi nào!”
Amy liếc nhanh về đằng sau lưng nó. Irina đang đứng ở cuối cầu tàu, chặn đường thoát của nó về hướng khu The Rocks. Ả ta đeo kính râm, nên Amy không thể đọc được biểu hiện gì trên nét mặt của ả.
Amy cảm thấy mình giống một con ngốc. Irina đã dàn xếp vụ này. Hẳn là ả ta đã đi theo nó từ đầu tới giờ và thông báo cho Isabel.
Ian nhẹ nhàng quàng tay vào tay nó. “Tôi rất mừng vì cô em đã đến,” thằng nhóc thì thầm. “Chúng ta có nhiều chuyện để nói lắm.”
Từ chỗ bánh lái của chiếc tàu, Isabel lại vẫy tay. “Hôm nay đẹp trời thật, phải không nào?”
Amy hiểu rằng nó không còn được lựa chọn nữa rồi. Nó đã bước thẳng vào cái bẫy. Nó giật tay ra khỏi cánh tay Ian và trèo lên boong tàu.
39 Manh Mối Phần 6 - Trong Vùng Nước Thẳm 39 Manh Mối Phần 6 - Trong Vùng Nước Thẳm - Jude Watson 39 Manh Mối Phần 6 - Trong Vùng Nước Thẳm