Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 100
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 28
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mưa Thu
» 1
Chị nhìn xuống con đường ra bến sông lẩn khuất giữa hai bờ dâu xanh biếc. Những hạt mưa thu phơi phới bay trên khắp ngàn dâu tít tắp dọc bờ sông thẫm gió. Đã bao nhiêu năm rồi chị vẫn còn nhớ chiều ấy anh rẽ những cành dâu lã chã từ dưới bờ sông đi lên. Không kịp rũ những hạt mưa còn bám đầy trên tóc, anh ào vào nhà ôm lấy chị. Chị không tài nào cưỡng nổi đôi tay anh cứ riết róng ghì chặt đôi vai chị. Từ mấy tháng nay chị mơ hồ cảm thấy mình sắp phải xa anh, kể từ hôm anh sang khoe với chị rằng anh đã có giấy gọi khám tuyển nghĩa vụ. Như người mê ngủ chị chợt bừng tỉnh khi những hạt nước mưa giá lạnh từ mái tóc anh nhỏ xuống cổ. Giọng chị thảng thốt:
- Thôi anh, mẹ sắp về rồi đấy…
- Ngày mai anh phải đi rồi, gấp lắm! Các chú các bác và bạn bè đang đến chia tay, anh phải xin phép mẹ sang đây với em một lúc thôi…
Chị bàng hoàng gỡ bàn tay anh ra tựa vào chiếc khung cửi đã cũ càng đen bóng vì mồ hôi và năm tháng mà ngỡ như tai mình nghe nhầm. Ngày ấy chị còn trẻ lắm, hình như chị mới mười bảy hay mười tám tuổi gì đó, trong cái giây phút ấy chị chả biết mình phải làm gì. Anh bối rối và cảm thấy như có lỗi, vừa phủi những giọt nước mưa còn bám trên tóc, anh bước vội ra ngoài như trốn chạy.
- Thôi, anh đi đây…
Chị không biết mình đứng như thế bao lâu, cho đến khi bóng anh khuất lấp vào con đường ken dày lá dâu đang nhòa nhợt mưa thu chị mới bừng tỉnh, vội vàng lao theo. Khi tới được bến sông thì người lái đò đã đưa anh sang gần tới bờ bên kia, chị khum tay nói trong hơi thở:
- Em sẽ đợi… Em sẽ đợi anh về…
» 2
Rồi chiến tranh cũng đến ngày kết thúc, những người ra đi lần lượt trở về, một số người thì gia đình nhận được tin tức, chỉ một mình anh vẫn bặt vắng. Năm nào chị cũng sang nhà anh, mẹ anh đã già lắm rồi, cụ bảo:
- Mẹ không tin nó đã mất, nhưng cũng không tin nó còn sống. Chờ đợi nó làm gì hả con, người con gái như bông hoa nở có thì có hạn…
Còn mẹ chị thì bảo:
- Ngày cha con vào chiến dịch, mẹ còn có con để làm chỗ dựa. Còn bây giờ con không thể sống như thế này mãi được…
Chị nghĩ, giá như trước khi đi anh kịp tặng cho chị một đứa con nhỉ. Nhưng ngày ấy chị còn trẻ và vụng về quá, vả lại còn bao điều khác nữa.
» 3
Chiều đang sẫm lại, chị lặng lẽ đốt ngọn đèn treo lên chiếc móc giữa nhà. Có tiếng bước chân người ngoài cửa, chị quay lại, chỉ thiếu một chút nữa chị sẽ buông rơi chiếc đèn trên tay, một dáng người tiều tụy với gương mặt rách nát và méo mó như bị lửa bom na pan thiêu đốt, giống như gương mặt của ma quỉ mà chị đã vài bận xem trên các phim hoạt hình của trẻ em.
- Thưa chị – Tiếng của anh ta khèn khẹt được phát ra từ cái miệng rúm ró – Xin phiền chị cho một chút xíu, chị làm ơn giúp tôi chuyền mấy bao tải tơ xuống thuyền. Trời mưa quá, con đường thì trơn thế này…
Vừa xếp những cuộn tơ vào lòng thuyền, chị hỏi anh:
- Chắc anh mới đến làng tôi mua tơ thì phải? Tơ của làng này dài và óng nhất vùng đấy. Nhà anh ở đâu? Buôn bán gì mà đi một mình thế này vất vả lắm.
- Biết làm sao được, nhà tôi ở xa lắm…
Rồi năm sau anh lại trở lại đây, cũng vào cái ngày mưa gió như thế này, những trận mưa thu dài và buồn đến não ruột. Anh ngồi sưởi nhờ chị một lúc vừa để hong quần áo vừa đợi mưa ngớt. Chị không dám nhìn mặt anh, một gương mặt sợ khủng khiếp. Giọng anh chân thành nhưng có gì nghe xót xa quá đỗi.
- Chị còn chờ đợi gì ở cuộc chiến tranh ấy? Người trở về thì đã trở về… Từ cuộc chiến tranh bước ra tôi hiểu về nó rất rõ. Phải, chính tay tôi đã chôn không biết bao nhiêu đồng đội, bây giờ còn những ai đang nằm trong những cánh rừng hoang lạnh của Trường Sơn?
- Tôi biết rằng như thế là chẳng lợi ích gì, nhưng nói thế nào được nhỉ, khi tôi vẫn tin một ngày nào đó anh ấy sẽ trở về…
Giọng anh nghe xa vời:
- Có lúc tôi tự hỏi tại sao bom đạn lại chừa mình?
Khi anh đi rồi, chị mơ hồ cảm thấy có một cái gì đó không rành mạch xuất hiện trong lòng chị. Tại sao anh lại nói với chị những điều ấy? Phải chăng anh ấy là người buôn tơ? Nhưng tại sao mỗi năm anh chỉ đến đây một lần vào những ngày mưa thu buồn thế này?
Như một nỗi ám ảnh không thể nào giải thích nổi. Mùa thu năm ngoái anh có trở lại nhưng không rẽ qua nhà chị.
Còn bây giờ chị đang nhìn xuống con đường ướt đẫm mưa thu…
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn