Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 100
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 28
Cập nhật: 2020-10-16 09:43:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ráng Đỏ
ắp đến giờ đón dâu, tôi mới ngớ ra: còn thiếu trầu cau. Việc này tại em tôi đuểnh đoảng. Làng tôi bây giờ chẳng mấy ai chịu trồng cau vì hại đất, thu nhập kém. Duy chỉ có chị Doan – người láng giềng xung khắc với mẹ tôi vẫn cố giữ giàn trầu, cây cau vì đó là kỷ niệm của người chồng đã khuất. Trước ngày vào chiến trường, chồng chị đã hì hục trồng mười bụi trầu, mười gốc cau phòng xa cho người vợ trẻ phải vất vả nuôi con thơ, nuôi mẹ già. Những năm tháng bão lụt mất mùa, quả thật trầu cau đã cứu sống cả gia đình chị. Nay tuy đã khá giả, con gái đã lấy chồng giàu trên thành phố, chị vẫn dùng tiền bán trầu cau để giỗ mẹ, giỗ chồng. Chị không chịu lên ở với con, cũng không nhận lời “đi bước nữa”, dẫu không ít đàn ông thèm thuồng nhan sắc và thân hình nõn nà đang hồi xuân của chị. Đám đàn bà trong làng coi cái “thế độc thân” ấy như một “mối đe dọa nguy hiểm” đối với gia đình mình. Họ đơm đặt đủ chuyện, xui cả mẹ tôi gây sự với chị:
- Này, ả góa hám tiền! Cau nhà ả đâm rễ tua tủa sang phá đất bên này, làm mấy cây đào héo rũ.
- Dạ, thưa bà! – Chị Doan lễ phép, nhỏ nhẹ đáp – Đào bên nhà chết vì bạn bè cậu Cả đến chơi, đêm nào cũng đái bừa vào gốc đấy ạ!
- A… Đêm đêm gái góa vẫn thèm, vẫn rình – Mẹ tôi lay gốc đào, rủa – Thèm thì ngâm mình xuống ao, đừng uống rễ cau non, con ạ.
Chị Doan khóc, chạy đi lấy dao. Tôi hoảng hốt nhảy sang, giữ tay chị lại. Chị khẩn khoản:
- Tôi khổ lắm rồi! Cậu giúp tôi chặt đi, chặt ngay đi!
Như bị thôi miên, tôi vung dao trước sự hể hả của mẹ tôi, còn chị ôm mặt nấc nghẹn. Lần lượt chín cây cau đổ xuống, chỏng chơ. Chỉ còn lại một cây đang trổ buồng ở đầu ngõ.
Tiếc thay, xung đột không dừng lại ở đó. Con người ta thường tham lam, cứ được đà là lấn tới, mặc cho ai đau đớn, thiệt thòi. Mới đây nhà nước cho mở con đường qua làng, nối liền hai quốc lộ. Tôi ở trong nhóm vạch tuyến đã khôn khéo lái con đường nhằm hết vào phần đất nhà chị, biến vườn nhà tôi thành đất mặt đường. Chị không chịu nhận đền bù, đi kiện tận Trung ương. Mâu thuẫn hai nhà càng căng thẳng. Cả làng được mời dự đám cưới của tôi, trừ chị.
Xe ô tô đón dâu đang réo còi mà trầu cau vẫn chưa có. Tôi ngước nhìn cây cau trĩu quả. Thôi thì đàng vác mặt mo sang cầu cứu chị.
- Cậu mời tôi đi đón dâu ư? – Từ phía bàn thờ nghi ngút khói hương, chị quay lại hỏi, mắt mở to, cặp môi dày nhếch lên – Cậu cần gì, cứ nói, đừng vì không mời tôi ăn cỗ mà ngại.
- Xin chị thông cảm – Tôi gãi đầu, dông dài thanh minh rồi thú nhận – Quả là chúng em còn thiếu trầu cau.
- Thế ra trầu cau vẫn còn có ích – Mặt chị rạng rỡ, giọng chị không chút đắn đo – Cậu ra hái trầu, để tôi lấy cau cho.
Tôi đã từng thấy chị dầm mưa, dãi nắng cày bừa, nung vôi, đóng gạch… nhưng chưa bao giờ chứng kiến chị trèo cau thoăn thoắt như hôm nay. Giữa ráng chiều đỏ rực, thân hình chị như dát vàng, lấp lánh trên ngọn cau cao vút. Tôi bỗng nhớ đến cô Tấm trèo cau trong cổ tích, rùng mình về sự độc ác của những kẻ chặt cây.
100 Truyện Hay Cực Ngắn 100 Truyện Hay Cực Ngắn - Nhiều Tác Giả 100 Truyện Hay Cực Ngắn