Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Yêu anh trong câm nín
M
ình kém anh gần một giáp, anh gần 40. Mình không phải là cô gái xinh đẹp sắc nước, nhà mặt phố, bố làm quan. Mình là cô bé miền núi, dễ thương, ưa nhìn mà thôi. Nhưng trên tất cả mình đã thương anh, thương anh vô cùng.
Mình lại nhớ tới anh rồi. Đúng là con tim... bất trị và khó bảo. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi mình lại nhớ tới anh. Mình lại nhớ tới anh rồi, đúng là con tim bất trị và khó bảo. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi mình lại nhớ tới anh. Mọi thứ, mọi việc đều dẫn dắt, khiến mìn nghĩ tới anh. Nhưng khi giáp mặt anh, mình lại trở nên lúng túng không dám nhìn thẳng, và cùng ngồi nói chuyện với anh, mặc dù mình đã rất vui, bởi mỗi lần nhìn thấy anh, mình biết hôm nay anh đi làm, biết được tình hình sức khỏe của anh. Mình thương anh. Mình yêu anh nhiều đến thế này sao? Hãy dừng lại đi được không, mình ơi, xin mình đấy.
Mình kém anh gần một giáp, anh gần 40. Mình không phải là cô gái xinh đẹp sắc nước, nhà mặt phố, bố làm quan. Mình là cô bé miền núi, dễ thương, ưa nhìn mà thôi. Nhưng trên tất cả mình đã thương anh, thương anh vô cùng. Muôn ngàn lý do, mình cũng không biết là lý do nào, chỉ biết mình thương anh thôi. Bốn năm lặng lẽ, âm thầm dành tình cảm cho anh, mặc cho mọi người phản đối. Bốn năm để lỡ và đánh mất quá nhiều thứ.
“Anh, chắc anh chẳng biết đến tình cảm của em đâu nhỉ? Đôi chút bối rối chúng ta nhìn nhau khi nói chuyện, ánh mắt trìu mến và thân thiện khi anh cười với em thật đáng trân trọng biết bao nhưng với anh nó chỉ là cảm xúc bình thường, xã giao đúng không anh? Hình như với ai anh cũng như vậy, chỉ có em ngu ngơ và ngờ nghệch đến khó tin gieo vào con tim mình những lầm tưởng không đâu, những hy vọng không tìm ra lối thoát, tự hành hạ bản thân để rồi nhớ anh đến quay quắt, đến cháy lòng.
Anh biết không? Mỗi lần mọi người trong công ty trêu chọc, gán ghép em với anh, em cảm thấy vô cùng khó xử, cố tìm cách tránh né cho dù trong lòng chỉ mong anh hãy im lặng. Bởi mỗi lời phản đối của anh lúc đó sẽ khiến em buồn và đau khổ đến chừng nào. Những giây phút như thế, em nhận ra mình yếu đuối một cách đáng thương. Nhiều lúc em chỉ muốn vùng lên, thoát khỏi cảnh ngớ ngẩn đó ngay lập tức nhưng chính anh, chính nụ cuời, ánh mắt của anh khi ấy đã an ủi em thật nhiều”.
Một ngày nghỉ cuối tuần, mình chẳng muốn đi đâu cho dù trời khá đẹp. Trước đó ít lâu, khi anh chưa quan trọng với mình đến thế, khi mà chỉ chạm mặt mình mới nhớ tới anh để thốt ra một câu chào hỏi vui vẻ, mình từng say mê ngụp lặn với những sở thích của riêng mình. Tụ tập, bù khú bạn bè, đi ăn, đi uống, đi chém gió hay hào hứng lên mạng tìm hiểu cách nấu những món ăn thật cầu kỳ, rồi đi mua nguyên liệu vê để trổ tài.
Còn bây giờ, nỗi nhớ anh vây quanh, xâm chiếm khiến mình ngạt thở. Mình rất muốn nhấc máy lên, gọi số mà mình đã thuộc, như trẻ con học chữ thuộc lòng. Nhưng mình không đủ cam đảm để gọi cho anh, để được gặp anh, cho dù mình biết lúc này có thể anh đang ở đâu, đang làm gì. Mình không tự tin, mình không đủ dũng khí để có thể chủ động đến vậy.
Mình vẫn nhớ, lần đầu tiên gặp anh, anh không hề để lại trong mình một ấn tượng, gọi là vẻ ưa nhìn ban đầu chút nào. Vậy mà dần dần, tính thân thiện, hài ước, tấm lòng tốt bụng, anh đã khiến mình phải có cái nhìn khác, mình đã bị anh hấp dẫn. Anh không hẳn là người tài năng, giỏi giang nhưng sao mình lại thích anh đến vậy, thích đến nỗi không thể kiểm soát nổi. Cho dù mình đã biết gì về anh đâu ngoài cái tên hay công việc anh làm. Từ trước đến giờ mình luôn tự hào là người kiểm soát trái tim rất tốt. Vậy mà với anh mình khó dứt đến thế. Trái tim mình luôn loạn nhịp trước anh. Có lẽ tại anh luôn tạo cho mình nhiều cơ hội?
Mình và anh đều chưa có gia đình. Mình cũng chưa hề nhận lời yêu ai, hay đúng hơn, vì mình đã thương anh mất rồi, nên mình ngốc nghếch. Nói tới ngốc nghếch, suốt ngần ấy thời gian, mình cũng gặp nhiều chuyện dở khóc dở cười, liên quan tới chuyện tình cảm của mình. Ngạc nhiên và ngại trước màn ngỏ lời rất lãng mạn của một người đã dành tình cảm cho mình, trong một không gian thật ủng hộ để làm điều đó. Thực sự lúc đó mình đã rất hãnh diện với tất cả các bạn nữ đang ngồi tại quán đó, nhưng trở lại với thực tế, hình bóng anh lập tức hiện ra, mình thấy mình ngốc, và mình đã từ chối một người tốt.
Rồi những câu nói thật hiểm, thật sắc, như có gai nhọn của một số đồng nghiệp hoặc vô tư hoặc ác ý, mang mình ra làm chủ đề. Đâu có ai biết là mình không thèm kể chuyện của mình ra đấy thôi. Và mình cũng biết, anh cũng chưa ngỏ lời yêu người con gái nào, phải chăng anh cũng giống mình, đang ấp ủ một hình bóng ai đó, mặc dù anh đang có đối tượng theo đuổi.
Vậy mà mình không đủ cam đảm để thổ lộ. Vì mình sợ, sợ rất nhiều thứ. Sẽ như thế nào đây nếu anh từ chối? Mình sẽ phải làm việc ra sao khi ngày ngày đối diện với nhau mà chẳng dám nhìn nhau vì khó xử? Nếu anh có tình cảm với mình, anh đã khác. Anh sẽ không im lặng và lạnh lùng với mình đến thế? Vì rốt cuộc, giữa mình và anh có cái gì để ngăn cản đâu chứ. Mình và anh khác nhau, mình chỉ là cô gái miền núi, còn anh là công tử, đó là sự khác nhau.
Vì vậy, mình sẽ phải cố quên tình cảm này đi cho dù biết là sẽ rất khó, nhưng vẫn phải làm. Mình sẽ dùng lý trí, dùng trực giác và cảm nhận của bản thân để không nghĩ về anh nữa hoặc có nhớ thì cũng trong im lặng. Tình cảm này mình sẽ chôn sâu trong tim để sau này nhớ lại, mình chỉ có thể nói: "Mình từng yêu anh trong câm nín". Trái tim ơi, thực sự rất xin lỗi mày, tao và mày phải quên anh thôi phải quay về với cuộc sống thường ngày như chưa từng có anh.
Hoa phi yến