Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Valentine lại nhớ anh da diết
S
ắp đến ngày Valentine rồi, em buồn đến vô cùng, mỗi giây, mỗi phút của hiện tại... Em chưa biết mình sẽ ẩn trốn vào đâu trong cái ngày tình yêu của thế gian này? Em hình dung về thế giới đầy hoa hồng và tình yêu mà anh đang ở đó. (Nguyen Hoai Anh)
From: Nguyen Hoai Anh
Sent: Sunday, February 04, 2007 11:22 PM
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Gia nhu...
Em lại nhớ anh da diết người yêu dấu ơi!
Một người tốt bụng và thánh thiện như anh thì chắc chắn đang ở trên thiên đường, ở bên Chúa kính yêu mà anh hằng tin tưởng...
Em cứ tự an ủi mình rằng vì Chúa không muốn anh thêm buồn và đau đớn, không muốn anh phải chịu đựng thêm sự dày vò của bệnh tật và người thân nên Người đã mang anh đi theo... Vì ở đây, đến người anh yêu và tin tưởng nhất như em, nhiều khi cũng không thật hiểu anh, thì hỏi có ai hiểu và chia sẻ những lo lắng và bệnh tật với anh? Ai cũng chỉ trách anh mà chẳng ai đặt mình và hoàn cảnh của anh để thật sự hiểu và chia sẻ với anh, làm sao mà anh không buồn, không cô đơn cho được?
Chắc Chúa thấy anh đang được chở che và cứu rỗi nên Người đã mang anh đi... Và chắc Chúa cũng muốn trừng phạt những người ích kỷ, để họ phải day dứt và ân hận suốt đời vì những hành động hoặc lời nói không phải với anh. Và em cũng thế, em ao ước được làm lại, được vui vẻ và hạnh phúc bên anh như xưa và để được nói với anh ngàn ngàn lần rằng em yêu anh và em hạnh phúc vô cùng vì tình yêu của anh dành cho em...
Những lời anh muốn nghe mà em không quen nói thì giờ đây có mong ước đến suốt đời em cũng chẳng thể nào chuyển đến được với anh! Và thời gian đã qua cũng không bao giờ có thể trở lại, thời gian mà em hoài phí bởi trách giận và vô tình. Thời gian mà em tự tin vứt bỏ khi thấy tuổi trẻ vẫn còn trước mắt, thì vĩnh viễn giờ đây đã lùi lại phía sau.
Em tự an ủi mình rằng đó là số mệnh của em, của anh. Đó là kiếp nạn của em, hay điều may mắn của anh? Em trăn trở, suy tư để tự tìm lối thoát, để dày vò. Mong muốn tự lý giải, để tự cứu rỗi tâm hồn mình mà sao em không thể nguôi đau đớn? Ở nơi đâu cũng có đầy dấu ấn và những kỷ niệm về anh. Ở nơi đâu em cũng bắt gặp hình bóng anh, mọi lúc vui buồn. Làm sao em có thể vui cười và sống không lo âu, suy nghĩ hôm nay, ngày mai?
Anh đi rồi, em phải chăm con một mình, đi chợ một mình, nấu ăn một mình, lo lắng vui buồn một mình, và... ngủ một mình. Thật là khủng khiếp cái cảm giác mất đi người sẻ chia mọi thứ với mình hằng ngày. Chưa bao giờ trong đời em cảm nhận đến tận cùng sự đau đớn thế này dù đã bao lần em phải tiễn đưa bạn bè và người thân...
Em giả vờ lặng yên, giả vờ nguôi lắng, em không muốn để những người thân yêu thêm lo lắng vì mình và thêm đau khổ vì nỗi đau mất anh. Nhưng khi chỉ có một mình, em vụn vỡ và òa tan cùng nỗi đau thấm đến tận chân tơ kẽ tóc. Nỗi đau cứa bầm tim gan, khối óc mà không cái đau thể xác nào có thể tả xiết.
Và nỗi đau ấy vẫn đau thêm gấp ngàn ngàn lần bởi những điều giá như.