Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Vì chữ hiếu, em phải rời xa anh thôi
E
m không thể theo anh về quê, bỏ cả công danh sự nghiệp, bỏ tất cả để gây dựng lại từ đầu như chúng mình mong muốn, em không thể nào làm cho ba em buồn hơn. Em là chị trong gia đình thì không thể nào bỏ em út sống một mình trên đất Sài Gòn này được.
From: jenylan
Sent: Sunday, February 13, 2011 1:41 PM
Gửi anh thân yêu!
Đây là lá thư đầu tiên và cũng là lá thư cuối cùng em viết gửi anh. Trước khi viết những lời này em đã suy nghĩ rất nhiều. Mình đã quen nhau gần 4 năm rồi đúng không anh? Một khoảng thời gian không phải quá dài và cũng không quá ngắn để anh và em hiểu rõ nhau. Nhưng dường như khoảng thời gian 4 năm thì đã có hơn một năm em không còn thấy niềm vui và hạnh phúc. Em thực sự rất buồn khi anh và em mỗi đứa một nơi vì rất nhiều lý do gia đình, sự nghiệp.
Em đã thực sự nhận thấy sai lầm khi em ủng hộ anh về quê lập nghiệp, nhưng em không thể nào ngăn cản được anh vì em biết đó là niềm tin, niềm hy vọng của anh. Nhưng cũng từ đó mà em đã quá mệt mỏi vì xa cách, vì nhớ nhung, vì đợi chờ rồi lỡ hẹn, vì anh làm em nản lòng khi đọc được tin nhắn từ máy anh nhắn cho ai đó những lời ong bướm ngọt ngào.
Anh có thể theo em quay ngược về thời gian lần cuối rồi em sẽ chôn kín những kỷ niệm này mãi mãi không? Đó là một buổi tối đẹp trời anh mang hoa và gói quà hình chú heo mẹ đưa võng heo con. Rồi ngày 14/2 đầu tiên đến anh tặng em một cặp móc khóa nam nữ rất xinh, em thích lắm, đem khoe rồi bị ai đó chôm mất một con. Tiếp theo là những ngày lãng mạn anh chở em đi xem phim, uống cafe...
Rồi một ngày em và anh giận nhau vì lý do gì đó, em đã lỡ nói lời chia tay. 3 ngày sau anh lại qua nhà làm hòa với em, em mới hỏi: anh có buồn không? Anh trả lời: cả ngày anh chẳng buồn làm gì hết vậy mà em lại thấy vui vui, rồi có những niềm vui chỉ có anh và em mới hiểu. Đã 3 năm rồi anh nhỉ.
Đến cuối năm 2009, anh và em về quê của anh, chúng mình đi xin quẻ xâm, anh xin được quẻ xâm làm ăn, đại khái quẻ xâm là anh có người trợ giúp khi về quê lập nghiệp. Em thấy anh vui lắm, vui đến nỗi không biết tả thế nào. Em biết chắc niềm tin của anh sẽ về quê lập nghiệp, lúc đó lòng em buồn lắm, buồn không tả nổi nhưng em không muốn anh biết vì em không nỡ dập mất ngọn lửa niền tin, hy vọng đang cháy trong anh.
Em biết anh đáng thương, anh có nỗi buồn riêng nhiều, cứ vì không nỡ, em lại không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của anh. Như vậy mà em đã dần dần thấy khoảng cách giữa em và anh ngày càng rộng và sâu. Giờ đây em không muốn lừa dối anh và chính mình nữa. Mình chia tay anh nhé!
Hai chữ chia tay quả thật không đơn giản, em phải học dần cách thôi nắm tay, ngừng sánh bước bên anh, em phải ngừng yêu, ngừng nhung nhớ, ngừng nghĩ về nhau, điều ấy quả thật không dễ đối với em. Em không biết mình sẽ sống như thế nào với sự đau khổ này nhưng không còn cách nào khác. Em biết em sẽ chẳng tìm được gia đình nào thương yêu em giống như cha mẹ anh từng thương yêu, em thật sự yêu quý họ nhiều lắm, vì ai cũng quý em như người trong nhà. Có lẽ em không có phúc để hưởng được điều ấy.
Nếu chia tay phải có lý do thì lý do đó không phải tại anh, mà là tại em, vì em không thể nào sống chỉ biết có anh và em, em còn phải sống và nghĩ cho gia đình. Em và anh có cùng điểm chung là gánh vác gia đình, em thương anh vì anh là người con hiếu thảo với cha mẹ, nếu không vì lý do này em sẽ không quen anh ngay từ ban đầu, nhưng em đâu ngờ em vì chữ hiếu và anh lại như thế này đây.
Em cũng thế, em là niềm hãnh diện và là niềm kiêu hãnh của ba. Em không thể theo anh về quê, bỏ cả công danh sự nghiệp, bỏ tất cả để gây dựng lại từ đầu như chúng mình mong muốn, em không thể nào làm cho ba em buồn hơn. Em là chị trong gia đình thì không thể nào bỏ em út sống một mình trên đất Sài Gòn này được, những lúc ốm đau không ai chăm sóc sẽ buồn khổ lắm, em từng trải qua như thế nên em không nỡ.
Rõ ràng, đó là những khoảng cách vô hình giữa em và anh, em cảm thấy mối quan hệ của hai người thực sự không ổn, điều ấy có nghĩa là em nên học cách từ bỏ một thói quen, một người đã trở nên quá đỗi thân quen với em. Em tin một chàng trai phong độ, đẹp trai, đặc biệt người đã tạo dựng được cơ ngơi sự nghiệp như anh sẽ rất dễ tìm được người yêu thương anh hơn em, biết chiều chuộng anh hơn em chứ không phải cứng đầu như em.
Em không biết anh có đọc hết lá thư này của em không, vì em viết nhiều, mà anh thì không thích dài dòng như thế. Nếu anh đã đọc tới đây thì em chỉ mong anh một điều cuối cùng, hãy nhắn tin cho em “chúng ta sẽ là bạn thân của nhau” còn không thì sau này trên đường đời nếu có vô tình gặp nhau hãy chào nhau một câu anh nhé. Xin anh hãy cất giữ những kỷ niệm đẹp vào một nơi nào đó trong trái anh, đừng làm hoen ố nó được không anh?
Đây là sự lựa chọn cuối cùng để cả hai cùng có tất cả và cả hai đều thiếu mất một thứ rất quan trọng của cuộc đời nhưng có lẽ nên thế đúng không anh? Em yêu anh nhiều lắm, không bao giờ muốn mất anh cả. Nếu cho em điều ước, em sẽ chúc phúc cho anh rằng anh sẽ sớm tìm được hạnh phúc còn lại của mình. Chào anh!