"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vì bị hiếp dâm, tôi đã bị người lớn chế giễu
úc 4-6 tuổi, tôi bị một thanh niên trong xóm bày trò làm chuyện người lớn. Người đó bị đi tù, nhưng chuyện đã không được ngừng lại ở đó. Thật là kinh khủng khi những người xung quanh tò mò, chế giễu, miệt thị tôi. Có người thật là ác miệng, họ hỏi "chồng mày đâu rồi, chồng mày đang làm gì?".
From: N.H. 
Sent: Tuesday, April 27, 2010 11:46 PM
Tuổi thơ trong tôi cũng thật là buồn lắm. Ngày đó cũng vì nghèo khổ, ba mẹ phải lo miếng cơm manh áo nên không có thời gian để mà quan tâm đến con cái nhiều. Lúc đó miếng cơm manh áo lo chưa kịp nói gì đến tâm lý và sự quan tâm.
Lúc đó ba mẹ hay để chúng tôi lay lất ở nhà, nói để chúng tôi lay lất thì cũng không đúng. Vì hoàn cảnh nên cũng ráng buộc lòng phải chịu cảnh như vậy. Trong thời gian đó tôi bị một thanh niên trong xóm bày trò làm chuyện người lớn. Lúc đó trí khôn của tôi chưa có hay chưa đủ hay tôi bị sốc hay bị ám ảnh để biết và nhớ (lúc đó tôi khoảng 4 hay 5 hay 6 tuổi).
Tôi chỉ biết tôi bị bày trò. Nhưng tôi không biết hắn đã làm gì tới sự trong trắng của tôi hay chưa. Câu chuyện rồi cũng bị người lớn phát hiện. Tôi nhớ là người đó bị đi tù, còn về phần tôi thật sự là tôi không nhớ và không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi có nhớ thoang thoảng một chút.
Câu chuyện đã không được ngừng lại ở đó. Thật là kinh khủng khi những người xung quanh tôi họ tò mò, chế giễu, miệt thị tôi. Cũng có những người thật là ác miệng, thấy tôi qua chơi, họ hỏi "chồng mày đâu rồi, chồng mày đang làm gì?". Những câu hỏi như vậy được hỏi với một đứa bé 5-6 tuổi hay sao? Những câu hỏi này như in sâu trong ký ức tôi.
Lúc đó với tuổi thơ ngây của tôi không biết nói gì để đáp lại câu hỏi của người lớn, thay vào đó tôi cười để trừ vào câu hỏi của họ, rồi về nhà với sự xấu hổ, buồn buồn, tủi tủi. Những sự tò mò giễu cợt ấy vẫn được lặp đi lặp lại cho tới khi tôi lớn lên.
Dần dà tôi cũng biết được mức độ quan trọng của câu chuyện ấy như thế nào. Lúc đó tôi bắt đầu lo lắng cho sự trinh trắng của mình và tôi bắt đầu bị ám ảnh, cảm thấy thật xấu hổ khi phải tiếp xúc với những câu hỏi tò mò và lời chế giễu. Tôi cũng không dám hỏi ba mẹ tôi ngày ấy đã xảy ra chuyện gì với tôi. Tôi có bị cái gì chưa, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa dám hỏi.
Khi tôi lớn lên được chút, có một lần cùng chúng bạn đi dạo trong xóm, có một nhóm thanh niên đang tụ họp tán dóc với nhau, thấy chúng tôi đi ngang qua biết trong đó có tôi, một tên thật là độc miệng nào đó đã la to lên "rách" để chế giễu tôi. Thật là không biết chui vào đâu cho hết xấu hổ đây.
Những nỗi ám ảnh đó cứ dai dẳng đay nghiến tâm hồn tôi. Tuổi thơ tôi là như vậy đó. Tôi không thấy hận người đã bày trò người lớn với tôi và cũng không giận ba mẹ đã không để ý tới tôi vì lúc đó tôi không biết sự việc đó quan trọng tới mức độ nào. Tôi chỉ giận và trách những người đã không để câu chuyện vùi chôn sâu trong ký ức của một đứa bé (là tôi ngày ấy) mà họ cứ khơi dậy, chế giễu, thích thú với nỗi đau của một đứa bé. Nỗi ám ảnh đó nó cứ theo tôi cho đến tận mãi bây giờ, tuy tôi đã có gia đình và có con.
Tôi viết ra đây câu chuyện của tôi. Bài viết cũng không có gì đặc sắc. Nhưng tôi chỉ mong rằng những đứa nhỏ có hoàn cảnh giống tôi mong muốn được đối xử như bao đứa nhỏ khác.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)