Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Vợ tôi cay nghiệt với con cái quá mức
C
on gái tôi vốn vụng dại, lơ đễnh, vì vậy những lời vợ tôi dành cho con chủ yếu là quát nạt, chì chiết. Là cha nhưng tôi phải thường xuyên để ý nhắc nhở cháu về ăn mặc, sinh hoạt, học hành, về nói năng, xử sự.
Người mẹ phải là người gần gũi, quan tâm nhất khi con gái đến tuổi “ô mai”. Vậy nhưng vợ tôi lại chẳng hề dành nhiều thời gian tâm sự, nói chuyện tìm hiểu cùng con. Con gái tôi vốn vụng dại, lơ đễnh và hay quên, chính vì vậy những lời vợ tôi dành cho con chủ yếu là quát nạt, chì chiết. Là cha nhưng tôi phải thường xuyên để ý nhắc nhở cháu về ăn mặc, sinh hoạt, học hành, về nói năng, xử sự, từ việc rửa chén bát, quét nhà, xếp đồ. Ngoài việc kiên nhẫn, tận tình chỉ bảo, tôi còn làm cùng để cháu học làm theo.
Con gái tôi chậm tiến bộ, tật lười biếng, cẩu thả, đoảng, sửa hoài vẫn không tiến triển. Tôi vừa buồn vừa thương con. Có những buổi cháu học cả ngày, rồi học thêm đến 19h tối mới về, tắm rửa, cơm nước xong hơn 20h, vợ tôi vẫn bắt cháu rửa chén bát, lau chùi bếp núc, bấm máy giặt, còn mình xem tivi. Tôi góp ý với vợ phải làm giúp vì việc học của con rất nặng nhưng vợ không nghe với lý do “Tại nó lười biếng, đuểnh đoảng, không tranh thủ làm thì giờ phải làm, vậy cho nó chừa”. Chúng tôi cãi vã nhau về vấn đề này nhiều lần nhưng vợ không thay đổi.
Xót con, nhiều hôm cháu ngủ gục trên bàn vì thức quá khuya, tôi lại tự tay làm những việc rửa chén, dọn dẹn bếp núc nhưng trong lòng bực bội và chán nản vô cùng. Giờ đây tôi vô cùng căm ghét vợ. Con gái tôi vẫn thế, vô tư quen với sự lo lắng của cha, vô tâm không biết cha buồn. Vợ tôi vẫn giữ lối sống ích kỷ, xử sự với con cay nghiệt và độc đoán. Ly dị thì thương con, sống cùng lại dằn vặt, khổ tâm, nói ra xấu hổ lắm.
Khôi