Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trái tim tôi đau đớn vì mâu thuẫn
ỗi khao khát được người yêu thương nhưng lại sợ khi họ ngỏ lời yêu thì không thật lòng. Niềm tin vào con người không tàn lụi nhưng khi tiếp xúc lại dấy lên cả một nỗi hoài nghi. Mong muốn xây dựng cuộc sống gia đình như quy luật ngàn đời của tạo hóa nhưng lại sợ gia đình không hạnh phúc.
From: cỏ dại
Sent: Thursday, November 25, 2010 11:18 PM
Tình yêu tuổi học trò luôn đẹp, lãng mạn và đầy mơ mộng. Có thể chỉ đơn giản là sự cảm mến, sự nể phục trước hình ảnh đẹp của người bạn khác giới mà trái tim nhiều bạn trẻ... rung động. Tôi xin chia sẻ với các bạn những cảm xúc đó, hoàn toàn ngây thơ, trong sáng và vô tội của tuổi học trò. Nhưng cuộc sống vốn không bằng phẳng và tốt đẹp như tâm thức đứa trẻ hằng mong đợi... Tôi là đứa trẻ với những dòng suy nghĩ trên mà đến ngày hôm nay khi gần tuổi 30, tôi mới có thể trải lòng và chia sẻ với các bạn trẻ chưa yêu và đang yêu...
Giai đoạn là học sinh trung học, tôi luôn là người đơn phương trong tình cảm học trò. Có thể vì tôi không học giỏi, không phải con nhà giàu, ăn nói không khéo léo nên gần như tôi bị tách biệt, cô lập trong lớp học. Thầy cô chủ nhiệm không biết, ba mẹ không biết, không ai thấu hiểu, không người chia sẻ, tôi chỉ biết lặng lẽ, tự ti, cô đơn và mặc cảm khi sống mà không nhận được thiện cảm của mọi người. Thậm chí tôi đơn độc, lẻ loi và gậm nhấm nỗi cô đơn ngay chính trong ngôi nhà của mình.
Tuổi học trò với 4 năm trung học của tôi đã trôi qua như thế, tôi chỉ biết khóc một mình mỗi khi đêm xuống. Lúc này, tôi khao khát được đón nhận một tình cảm chân thành, nên đã không đủ tỉnh táo để ứng xử, đối phó với những điều không hay xảy đến với mình. Năm tôi học lớp 9, một thầy giáo đang dạy tôi tiết bộ môn trên lớp lại có hành vi không thể chấp nhận được của một người thầy đối với học trò nữ mà mình đang giảng dạy.
Bản năng ham muốn khiến con người đó đánh mất đi hình ảnh đẹp về người thầy trong mắt học trò. Nhưng không hiểu sao tôi đã không đủ sức để kháng cự lại dù trong lòng không hề muốn và cảm thấy ghê tởm con người mà mình đang gọi bằng thầy. Tình cảm trong sáng, tinh khôi của tuổi học trò trong tôi đã bị người khác nhẫn tâm xúc phạm, chà đạp và lợi dụng. Tôi hụt hẫng, không thể giải thích được tại sao họ lại hành xử như vậy khi khoác trên mình chiếc áo nhà mô phạm, và họ vẫn tỉnh bơ như không dù sau này tôi có đôi lần gặp lại. Tôi chỉ mong quá khứ ngủ yên và thận trọng hơn để không phải đau khổ, dằn vặt và hối tiếc nữa.
Nhưng cuộc sống và số phận vẫn không buông tha tôi các bạn ạ. Khi học lên phổ thông, tôi cũng vẫn là người đến sau và thua thiệt. Không ai thèm đoái hoài đến tôi dù tôi đã cố gắng hòa nhập và tận lương tâm mình tôi chưa đối xử tệ với ai. Cảm giác đắng chát khi ngay chính người thân cũng không thích tôi, gia đình không ai một lần lắng nghe để hiểu tôi đang nghĩ gì. Tình cảm của tôi đã làm gì nên tội...?
Khi đã là sinh viên tôi cũng được một người nói lời yêu thương, hứa hẹn nhưng rồi phũ phàng phủi sạch... để tôi gậm nhấm, chịu đựng nỗi đau đớn trong tâm hồn và những tổn thương về tinh thần, thể xác. Họ cười vào mũi tôi vì tôi ở tuổi 19, 20 rồi mà "ngây thơ" quá, dễ dàng đặt niềm tin vào người khác. Tôi sụp đổ không biết níu tựa vào ai để còn lòng tin vào tình cảm chân chính ở đời.
Tôi chọn cho mình nghiệp giáo... vì tôi yêu nó. Dù tôi đã bị xúc phạm từ một người là thầy giáo, nhưng tôi vẫn muốn tin môi trường sư phạm sẽ có những người tốt, sẽ xoa dịu vết thương lòng mà tôi mang nặng từ biết bao lâu... Và một lần nữa thói đời như vẫn thách thức và thử sức chịu đựng của tôi. Môi trường mà tôi ngỡ là màu hồng thì lại nhuốm một màu xám, những người tôi gọi bằng thầy cô và đó là thế hệ đi trước đáng tuổi cha mẹ mình lại khiến tôi thất vọng và hụt hẫng.
Niềm tin trong tôi đổ vỡ, khủng hoảng đến mức đã có lúc tôi chỉ muốn dừng lại nghiệp giáo, chấm dứt ước mơ và công sức bao năm đeo đuổi. Lại một lần nữa, một người thầy mà từ đầu tôi vô cùng kính trọng đã làm tôi sụp đổ. Người ta lợi dụng tình cảm của tôi để thỏa mãn bản năng. Người ta cho phép bản thân cướp đi hạnh phúc trọn vẹn của một người con gái... Để rồi khi sóng yên gió lặng, tôi lại lủi thủi gánh chịu những lời dèm pha của dư luận, danh dự bị xúc phạm mà không cách nào gột rửa.
Thói đời thật tàn nhẫn! Lòng dạ con người thật đáng sợ! Tôi chỉ biết khóc một mình. Tôi đã làm gì nên tội mà tình cảm và hạnh phúc của tôi người ta lại có quyền định đoạt như thế?
Đến hôm nay, tôi gần như chai lỳ cảm xúc trước người khác giới. Tôi không dám tin vào bất kỳ tình cảm nào của ai, khi một lần nữa tôi lại thất bại trong chuyện tình cảm của mình, dù tôi đã qua rồi cái thời bồng bột và thiếu kỹ năng giải quyết sự việc. Người ta cũng hứa hẹn rồi cũng dứt áo ra đi khi quen nhau chưa đầy 2 tháng. Rõ ràng còn ai thực sự đến với tôi bằng tình cảm chân thành nữa đâu...? Có đôi lần, tôi ước mình không phải là con gái để không phải gánh chịu những tổn thương như thế...
Nhưng các bạn ạ, từ sâu thẳm trái tim mình tôi hiểu rằng nó đang rơi lệ và thổn thức. Tôi đã khóc rất nhiều mỗi khi biến cố xảy đến với mình và hậu quả để lại chính là vết thương tâm hồn không bao giờ lành. Con tim tôi mách bảo tôi vẫn còn xúc cảm mãnh liệt và nỗi khao khát yêu thương và được yêu thương chân thành, thực sự. Tôi đã không còn nhỏ nữa, độ tuổi mà ai cũng đã lập gia đình hoặc ít nhất cũng có bạn và có những dự định tương lai.
Còn tôi không có ai... Người đàng hoàng, tốt bụng mà tôi tiếp xúc thì đã có gia đình. Tôi không bao giờ cho phép mình có quyền chen vào phá vỡ hạnh phúc của người mà tôi nể trọng. Còn những dạng linh tinh thì nhiều lắm và tôi không thể lại gần. Âu đó là số phận, không duyên không nợ.
Khi ngồi gõ những dòng này, trái tim tôi đau đớn vì mâu thuẫn... Nỗi khao khát được người yêu thương nhưng lại sợ khi họ ngỏ lời yêu thì họ không thật lòng. Niềm tin vào con người không tàn lụi nhưng khi tiếp xúc lại dấy lên cả một nỗi hoài nghi. Mong muốn xây dựng cuộc sống gia đình như quy luật ngàn đời của tạo hóa nhưng lại sợ gia đình không hạnh phúc vì sự đổi thay của lòng dạ con người... Cố gắng hòa nhập với cộng đồng và chan hòa với mọi người nhưng lại đơn độc trong mối quan hệ giao tiếp. Muốn bắt đầu một ngày mới và để quá khứ ngủ yên nhưng sao tâm hồn vẫn tổn thương và day dứt khôn nguôi...
Nhưng rồi cuộc sống vẫn nối tiếp, thời gian trôi mãi không chờ ai, và tôi hiểu rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ qua. Không ai có thể giúp mình vượt qua những nỗi đau đó để sống lạc quan hơn bằng chính mình. Khi nhắc lại những dòng ký ức này, lúc 12h khuya, tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn... để ngày mai, một ngày mới bắt đầu, cuộc sống không ngừng tiếp diễn với những niềm vui, hạnh phúc đơn sơ giản dị sẽ giúp cho tôi có cái nhìn lạc quan và hướng về phía trước.
Xin cảm ơn tòa soạn và bạn đọc, nơi tôi có thể trải lòng và chia sẻ những nỗi niềm thầm kín bấy lâu!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)