Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tiếp tục cuộc hành trình trần thế mà không có anh
T
rái tim người bằng xương bằng thịt, chứ có phải sắt đá đâu mà không đau, không nhói. Tôi không phủ nhận rằng tôi vẫn còn rất thương anh, rằng tôi khao khát một cuộc hẹn chỉ để im lặng ngồi bên anh.
Từ: My Sweetheart
Đã gửi: 14 Tháng Mười Hai 2011 5:25 CH
Sau gần nửa thập kỷ quen nhau, hôm nay đúng một tháng ngày tôi biết tin bạn trai cũ lấy vợ sau hơn 3 tháng chia tay và chỉ còn vài ngày nữa đến đám cưới. Tôi và anh đến với nhau theo cách “ghét của nào trời trao của đó”. Anh, người con trai gia trưởng nhưng chung thủy, tốt bụng. Tôi, người con gái không đẹp, vụng về và không biết cách ăn nói duyên dáng, nghĩ sao nói vậy. Chúng tôi yêu nhau, chắc chắn có, và cả 2 đều hướng đến một kết thúc có hậu hơn: hôn nhân.
Sau thời gian quen nhau, anh huấn luyện tôi trở thành một người con dâu hoàn hảo, nhưng phải theo cách của anh. Tôi, mọi người thường hay gọi là con một, không phải tôi giàu có nhưng không đến nỗi phải tất bật với cơm nước, chén bát trong nhà, với ba mẹ đều trên lục tuần, không nhiều họ hàng thân thích xung quanh, cố gắng thay đổi thói quen, nếp sống để phù hợp với anh, với gia đình anh.
Thật buồn khi nhớ lại trước đây với gia đình, tôi chỉ mua đồ tôi thích, quen anh, tôi phải nghĩ mình mua gì, nấu gì để không bị vụng về và mọi người có thể hợp khẩu vị. Bạn bè tôi đều ngạc nhiên khi nhận thấy sự thay đổi của tôi, ngoại trừ anh. Ba mẹ tôi đôi khi còn nói tôi đi làm dâu. Tôi muốn làm bằng tấm chân tình của mình, chứ không bằng vẻ ngoài cho có.
Tôi học được điều đó từ lúc tôi thay đổi suy nghĩ của bản thân và gia đình về việc đạo trong hôn nhân. Có lẽ anh thấy, anh biết, anh hiểu, nhưng mãi mãi vẫn là không đủ. Anh không chấp nhận việc tôi thể hiện sự quan tâm gia đình anh theo cách của tôi. Anh quyết liệt hơn khi trong nhà có người thân bệnh và mong muốn anh sớm yên bề gia thất. Và anh nói lời chia tay.
Trong hơn 3 tháng, tôi vẫn luôn theo dõi anh. Tôi lo lắng khi anh muốn từ bỏ một công việc gắn liền với đam mê của anh, tôi nhói lòng khi thấy anh để status “Somewhere I belong”, tôi day dứt khi nghe nhạc chờ điện thoại anh vang lên bài hát “Way back into love”, tôi thất thần quay xe về khi vừa đến đầu đường nhà anh. Tôi luôn suy nghĩ về tôi và anh, chỉ cần nửa tháng thôi, tôi đã tự động chạy đi tìm anh vì tôi yêu anh và tôi nghĩ tôi có thể làm tất cả vì anh, chỉ cần tình yêu của chúng tôi.
Nhưng trễ mất rồi. Một cô bé trẻ trung xinh đẹp, đang học năm cuối trường đại học tư nhân danh tiếng với ngành học anh yêu thích và định hướng phát triển; ba mẹ ly dị từ nhỏ, là con út trong gia đình có 3 người; vừa trải qua một cuộc tình đẫm nước mắt mà lý do vì đạo không phù hợp; sẵn sàng với vai trò một người vợ đảm đang, bước vào cuộc đời anh.
Các lý do được đưa ra rằng cô ấy rất biết lo cho gia đình anh; rằng anh và cô ấy rất hiểu nhau; rằng anh và cô ấy hay đi cầu nguyện; và quan trọng hơn cả, rằng anh tin cô ấy đích thực là người anh đang tìm kiếm: vợ anh. Tôi bật cười khi so sánh giữa mình với cô bé ấy và phũ phàng nhận ra rằng tất cả đều là mảnh ghép còn trống trong cuộc sống mà anh tìm kiếm: từ sự cảm thông, hoàn cảnh gia đình, công việc. Tôi tự nhìn vào gương và thấy gương mặt già nua, thất sắc của mình. Nhiều khi tôi khâm phục vì sao cô bé ấy lại chấp nhận tất cả trong thời gian ngắn như vậy, và nhiều khi tôi tự hỏi đó là ảo giác yêu đương ban đầu hay là một suy nghĩ đã thật chín chắn.
Hụt hẫng, thất vọng, đau đớn, chán chường, những từ đó không thể tả hết được tâm trạng của tôi; có lúc tôi tuyệt vọng đến mức nghĩ đến tự tử. Tôi gần như thức trắng đêm, tôi không ăn được, sức khỏe suy giảm. Tôi đã quá tin tưởng vào cuộc thi phù phiếm mà chính tôi khơi màu với hy vọng mình là người chiến thắng. Tôi bắt mình đua theo cuộc thi đó đến cùng với sự phán xét của một ông trọng tài thiên vị. Tôi đã quên mất là cuộc thi nào cũng phải phụ thuộc vào trọng tài, có khiếu nại cũng chỉ là khi cuộc thi đã chấm dứt nhưng có bao nhiêu trường hợp được giải quyết công bằng?
Anh khẳng định với mọi người rằng lúc trước anh yêu tôi, nhưng bây giờ anh yêu vợ. Anh bật lại câu hỏi của mọi người là tại sao nói anh độc ác khi anh hạnh phúc và tôi đau khổ. Đúng, anh không sai khi tự đi tìm hạnh phúc cho chính mình và không ai sai khi là một người con hiếu thảo nghĩ đến mong muốn của ba mẹ. Tôi cố gắng hận anh, để quên anh nhưng không được.
Trái tim người bằng xương bằng thịt, chứ có phải sắt đá đâu mà không đau, không nhói. Tôi không phủ nhận rằng tôi vẫn còn rất thương anh, rằng tôi khao khát một cuộc hẹn chỉ để im lặng ngồi bên anh. Và ngay lúc này đây, tôi nhớ anh đến quay quắt. Anh ơi, có khi nào anh nhớ đến em không?
Anh thường nói với tôi rằng, lúc quen nhau thì là tình yêu, nhưng đã là vợ chồng thì chỉ còn đối xử với nhau bởi cái nghĩa. Tôi luôn bị ám ảnh bởi câu nói đó vì tôi biết đó là sự thật. Vậy với vợ anh hiện nay, anh đến bằng cái gì? Tôi đã quá tự tin vào mình phải không? Với gia đình mới của anh, tôi có vui không khi anh không hạnh phúc hay tôi có buồn không khi anh hạnh phúc?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh giờ là người đã có vợ, và rồi anh sẽ sớm có những đứa con. Con trai thường dứt khoát trong mọi việc hơn con gái. Tôi phải tiếp tục cuộc hành trình trần thế của mình mà không có anh. Xung quanh tôi còn nhiều điều tốt đẹp và vẫn còn những người bạn vẫn luôn lo lắng cho tôi, và trên hết tôi vẫn còn ba mẹ của mình. Cho dù có thể chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi, chỉ còn mình tôi độc bước trên đường đời, không một người thân thích.
Tôi không cổ súy cho việc sống độc thân nhưng có ai dám khẳng định tình yêu mang lại hạnh phúc. Trái tim quá nhỏ bé, không thể chịu đựng thêm bất kỳ nỗi đau nào nữa. Bạn bè thường bảo tôi khùng, nhưng thật sự tôi có định hướng riêng cho tương lai của mình. Một ngày nào đó, khi những người thân rời bỏ mình, tín ngưỡng là điều những thân phận mỏng manh của con người hướng đến.