A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thanh thản khi anh được hạnh phúc
m sẽ còn đau khổ hơn khi nắm giữ trái tim một người luôn hướng về người cũ. Em đau khi nhìn người ấy héo mòn bên em chỉ vì những tháng ngày yêu đương, đam mê nhất thời, nhưng rồi bỗng nhận ra đâu mới là mái ấm của mình.
Anh à! Giờ này có lẽ anh cũng như em, mông lung với biết bao ngổn ngang trong suy nghĩ. Cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc trong lời chia tay nhẹ nhàng chỉ ít phút trước. Em không biết ngày mai liệu có được nhìn thấy anh nữa không. Vì vậy, ngày hôm nay em viết lại cho anh những dòng cuối.
Tròn một năm mình yêu nhau, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng ngập tràn biết bao dư vị của cảm xúc. Yêu thương, giận hờn, nhớ nhung, bị chia cắt, chia tay và quay lại, ngần ấy đủ cả. Anh ở tuổi đẹp nhất của người đàn ông, vợ đẹp, con khôn và sự nghiệp vững vàng, thành đạt. Em cũng ở tuổi đẹp nhất của người con gái, xinh đẹp, lãng mạn, dại khờ và hoài bão. Đời không chiều lòng người, anh và chị chia tay vì nhiều mâu thuẫn, nhưng luôn tôn trọng yêu thương và cùng hướng về con cái như một sự thỏa thuận ngầm, văn minh và đáng ngưỡng mộ.
Qua công việc mình biết nhau dù ở xa, em ở Hà Nội, còn anh ở nước ngoài, mọi giao dịch chỉ qua email. Mình cứ thế, chỉ như những đối tác vui vẻ của nhau, nếu một ngày kia em không tình cờ nghe được giọng nói ấm áp của anh, nó như sét đánh, như một định mệnh không ngờ. Rồi em phải lòng anh, anh tránh né. Em hiểu ra, và giữ khoảng cách. Mình không liên lạc cho đến một ngày anh hỏi "Em đâu rồi?". Em hồi hộp đáp lại, và chúng ta đã có những buổi tối nói chuyện gần gũi hơn ngoài phạm vi công việc.
Em vẫn nghĩ anh đã có gia đình nên luôn giữ chừng mực, không làm phiền anh nhiều. Nhưng rồi mỗi buổi tối như một thói quen, chúng ta lại chat và nói chuyện như một nhu cầu không thể thiếu. Anh kể em nghe chuyện của mình, em cảm thông và quan tâm anh nhiều hơn. Ngược lại, anh cũng dành cho em những tình cảm chân thành, trìu mến.
Chúng mình đã yêu nhau khi chưa từng biết mặt. Rồi em nhìn thấy anh, anh hơn em một giáp, dạn dày, rắn rỏi và... đẹp. Không phải đẹp trai hay bảnh bao mà vẻ đẹp toát lên từ sự thông thái, cương nghị và nồng ấm. Cả đêm em miên man trước ánh mắt của người đàn ông trong ảnh. Anh nói, anh có linh cảm em sẽ là của anh mãi mãi.
Ngày mình quyết định gặp nhau là một định mệnh. Mình đã thuộc về nhau, quyết định sẽ đến với nhau bất chấp sự chênh lệch tuổi tác, địa vị, hoàn cảnh, địa lý cách trở. Anh từ bỏ sự nghiệp bên kia để trở về với em, cùng em làm lại từ đầu. Em đã nghĩ mình là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này. Chỉ thỉnh thoảng trong em có bóng hình của chị khi đôi lần anh nhắc tới như một điều hiển nhiên, rằng anh cần liên lạc với chị để cùng nhau nuôi dạy con tốt.
Chị xinh đẹp, đảm đang, hướng ngoại và là tuýp người hấp dẫn. Anh chị từng có một gia đình hạnh phúc vô cùng. Em càng yêu anh hơn khi biết anh là một người bố có trách nhiệm và hết mực chăm lo gia đình. Em cũng vì thế mà yêu quý lây bọn trẻ dù chưa từng gặp mặt, chỉ qua từng câu chuyện anh kể, từng bức ảnh anh khoe. Em tin rằng anh cũng sẽ là người bố tuyệt vời của các con em. Mình đã lên kế hoạch đám cưới trong năm nay. Em từng là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Nhưng thật trớ trêu, gia đình em kịch liệt phản đối. Em khổ sở tìm mọi cách để họ chấp nhận anh nhưng không được. Biết bao người can ngăn, bao lời miệt thị dành cho anh và em, nhưng thật ngu ngốc em để anh biết được. Anh là người sống cương nghị, chẳng bao giờ để lại tiếng xấu, được bạn bè và đồng nghiệp hết mực yêu mến. Nhưng trước cửa ải gia đình em, anh thực sự bị tổn thương tinh thần.
Em ra sức bảo vệ anh nhưng chỉ nhận được những lời cay đắng, giọt nước mắt của mẹ, cơn cao huyết áp của bà. Mình tưởng chừng như đã bỏ cuộc. Nhưng không, bằng sức mạnh nào đó chúng ta lại tiếp tục, dù có đi vào những nốt lặng trầm để tránh gây bất ổn trong nội bộ. Chúng ta bớt dành thời gian cho nhau hơn, đám cưới bị hoãn lại, anh trở lại thăm các con và chị.
Trong khoảng thời gian đó, không hiểu sao em cứ bồn chồn lo lắng. Nhìn từng thông tin anh update vẫn luôn vui vẻ bên các con và quan hệ với chị được cải thiện rõ rệt, em đã sợ hãi một nỗi sợ mơ hồ mất anh. Ngày kỷ niệm anh quên bẵng đi, em cũng không nhắc, chỉ giận hờn vu vơ rồi tự an ủi, chỉ có phụ nữ mới hay nhớ những điều vụn vặt. Có lúc chạnh lòng nhưng vẫn vững tin, khi thấy anh trở về bên em.
Nhưng lần này anh thực sự thay đổi, anh hay vu vơ nhắc tới chị, anh nhớ các con nhiều hơn. Nhìn ảnh cả gia đình hạnh phúc bên nhau, em cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực. Ngày hôm nay em đã đủ can đảm hỏi anh những điều bấy lâu hoài nghi. Và kết quả là, anh vẫn còn tình cảm với chị, anh rất yêu các con và cần một sự nghiệp ổn định để chăm lo cho chúng. Anh không thể cùng em ở đây đấu tranh trong vô vọng cho tình yêu của mình khi ở nơi kia các con cần anh, chị cần anh.
Em cũng cần anh, nhưng em sẽ để anh ra đi. Em lặng người trước câu trả lời đã bấy lâu nay em cảm nhận được. Em đã tưởng em có thể bù đắp, là cuộc sống mới của anh, nhưng em đã nhầm. Có thể ngày hôm nay nếu em không khăng khăng đòi nói chuyện, không ép anh phải nói, mình sẽ vẫn bên nhau, câm lặng và âm thầm đau đớn trong cảm xúc riêng của mỗi người. Nhưng em sẽ còn đau khổ hơn khi nắm giữ trái tim của một người luôn hướng về người cũ. Em đau khi nhìn người ấy héo mòn bên em chỉ vì những tháng ngày yêu đương, đam mê nhất thời, nhưng rồi bỗng nhận ra đâu mới là mái ấm của mình.
Bạn thân nói, hai người đã đi được bao xa để rồi kết thúc như thế này sao? Từ yêu nhau xa, từ bỏ tất cả để được gần nhau, chống lại gia đình để được bên nhau, và kết cục là một ngày đẹp trời anh nói anh vẫn còn nhớ và vấn vương chị. Chỉ đơn giản như một lời nói thoảng qua thôi sao? Em không có câu trả lời, và anh cũng vậy. Em trả anh về bên chị, chỉ vậy thôi. Em không cần phải hy vọng hay níu kéo nữa. Em có thể đấu tranh, chịu đựng tất cả mọi điều tiếng, nhưng là để giữ người đàn ông cần em.
Giờ khắc này không gì đau đớn và buồn bã hơn, trong em còn văng vẳng lời tựa một cuốn tiểu thuyết: "Nhắm mắt lại anh nhớ đến ai nhất, mở mắt ra người cạnh bên là ai, tình yêu ta nuối tiếc đã qua rồi, không phải là tội lỗi, mà để tặng cho màn kịch tình yêu của thời thanh xuân đã qua đi. Nếu tình yêu là một giấc mơ, thì khi bình minh lên, anh đã thức dậy còn em thì chưa. Trên con đường tình yêu, đáng tiếc không phải là anh, chỉ có những vết sẹo chưa bao giờ lành hẳn nhưng vẫn còn đó những hạnh phúc muộn màng".
Em viết những lời này không mong anh đọc được, chỉ biết rằng dấu chấm hết của ngày hôm nay là dấu chấm của sự thanh thản, thanh thản khi anh được hạnh phúc.
Ngốc
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)