Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Tạm biệt những giấc mơ
L
ại một đêm nữa bé nhớ về anh, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười và giọng nói ngọt ngào. Hình ảnh anh cứ bám víu lấy bé trong bao giấc mơ để khi giật mình tỉnh giấc chỉ có mỗi bé trong gian phòng tối, chát đắng bờ môi, lạnh...
From: Hoa cúc dại
Sent: Sunday, February 22, 2009 3:16 AM
Subject: Gui toa soan: Tạm biệt những giấc mơ 
Chào anh!
Cuộc đời cho bé của anh quá nhiều ngã rẽ quanh co, phức tạp. Chân đã chùn bước, đã bao lần bé muốn bỏ cuộc, nhưng lòng nhiệt tình và sự chân thành của anh cho bé niềm tin vững bước. Bé tiếp tục đi vì một niềm tin!
Sóng gió trắc trở, thử thách đã gần như vượt qua hết. Bé hãnh diện với chính mình vì niềm tin có thật. Nhưng cuộc đời thường không buông tha cho bé của anh, cuộc đời không cho bé chút yên ổn của tâm hồn mặc dù bé có cần gì quá lớn lao đâu. Chỉ cần một chút yên ổn, một chút thôi, chỉ một chút thôi... đủ làm ấm trái tim nhỏ này rồi anh ạ.
Sự nghi ngờ, phải rồi anh ơi! Sự nghi ngờ đốt cháy bé của anh trong bao ngày, mệt mỏi. Bé rã rời, bé ghét cảm giác nghi ngờ "một niềm tin". Làm sao đây anh, làm sao để niềm tin được trọn vẹn đến cuối đời, mà cuộc đời bé của anh còn dài lắm.
Có một câu nói cứ vang lên trong đầu bé kể từ ngày bé gặp được anh "mình phải tin vào chính mình, tin vào những gì mình đã chọn, mình có thể không?". Bắt đầu từ ngày đó lần đầu tiên trong đời bé ghét chính mình, bé ghét soi mình trong gương, bé ghét chải chuốt, chưng diện. Bé biết tự mình làm khó mình rồi. Sao phải vậy mình bây giờ là ai đây?
Niềm tin trong bé bị sự nghi ngờ đốt cháy từng ngày từng giờ. Đau quá, đau lắm anh ơi. Làm sao đây, phải làm sao đây? Bé không muốn "niềm tin" chết!
Sau bao nhiêu ngày đắn đo suy nghĩ lựa chọn mãi bé cũng nghĩ ra. Bé sẽ dùng thời gian đốt chết sự nghi ngờ để niềm tin luôn trường tồn và sống mãi. Mong rằng khi không có anh ở gần thì nghi ngờ sẽ không còn nữa. Dù rằng bé luôn biết sâu tận đâu đó trong tâm nghi ngờ không chết đi mà chỉ bị cô lập và theo thời gian đi vào quên lãng. Điều này đúng là không thực tế và quá mâu thuẫn. Nhưng sao cũng được, bé chấp nhận sống với hai điều đó trong hòa bình. Như thế với bé có lẽ sẽ cuộc sống thường nhật dễ sống hơn.
Bé sẽ lại dùng niềm tin để sống và đi tiếp chặng đường dài còn lại. Chỉ khác ở một điều đoạn đường chạy của bé không còn là cuộc đua tiếp sức. Bé chọn đi một mình cho đến cuối con đường.
Dẫu sao đi nữa vẫn cám ơn cuộc đời đã cho bé biết và quen anh. Nếu thời gian có quay trở lại bé vẫn sẽ đi con đường này vì nó có anh. Bé sẽ luôn chúc phúc cho anh.
Tạm biệt anh của bé.