Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Từ ngày anh đi em không dám nhìn bầu trời
E
m không còn thấy những tia nắng ban mai rực rỡ, không còn thấy những bông hoa kia dịu dàng khoe sắc, không còn thấy cuộc sống ngoài kia ồn ào… Tất cả, tất cả đối với em dường như chẳng còn chút cảm giác nào. (Huyền Nguyễn)
From: huyền nguyễn
Sent: Thursday, February 18, 2010 9:15 AM
Hà Nội ngày 18 tháng 2 năm 2010
Thế là em và anh đã chia tay được bao lâu rồi nhỉ? Anh không biết ngày mai của em không có anh sẽ như thế nào nữa, chỉ mong đừng như những ngày đã qua. Bởi vì mỗi sáng thức giấc, nhận ra mình không còn anh nữa làm em có cái cảm giác nghẹt thở, cảm giác như cả thế giới này chẳng còn gì để em sống.
Từ ngày anh đi, em không dám nhìn bầu trời, em không còn thấy những tia nắng ban mai rực rỡ, không còn thấy những bông hoa kia dịu dàng khoe sắc, không còn thấy cuộc sống ngoài kia ồn ào… Tất cả, tất cả đối với em dường như chẳng còn chút cảm giác nào.
Bọn bạn bảo em yêu anh nhiều hơn anh yêu em, thế nên khi yêu em khổ, khi chia tay em lại càng khổ hơn. Nhưng hơn ai hết em hiểu, anh cũng chẳng vui vẻ gì, anh cũng dằn vặt, cũng xót xa, nhưng chẳng biết vì cái gì… anh vẫn bỏ em.
Hôm nay thằng Hiếu rủ mãi mới đi chơi cùng nó xuống nhà con Hạnh ngồi. Ngồi đằng sau xe nó, thoảng thoảng mùi khói thuốc làm em nhớ anh thế, thế là em cấm nó sau này gặp em đừng có hút thuốc, vì em sợ nó làm em nhớ đến anh. Bọn bạn những đứa chơi thân đều hiểu tính em, chúng nó biết khi nào nên nói chuyện gì với em, chúng nó sợ làm em buồn nên chẳng bao giờ nhắc tới anh cả.
Ngay cả con pzo bây giờ cũng chẳng còn léo nhéo khen anh như ngày trước nữa, máy tính nó hỏng lại lật đật mang lên Trần Anh sửa, con Bờm cũng chẳng bao giờ nói tới tên anh trong câu chuyện của em và nó. Con Hương đã giấu em dọn sạch mấy cái bát anh hay hút thuốc gạt tàn vào. Có lẽ tất cả đều muốn em quên anh, tất cả đều không muốn em buồn nữa, nhưng tên anh trong trái tim em, liệu ai có thể xóa hết?
Ngày mai, em không biết sẽ làm gì để quên anh, không biết làm gì để chấp nhận sự thật này, với em thời gian hay khoảng cách không thể làm em quên anh được. Bởi vì nếu thời gian và khoảng cách có thể làm em quên được anh thì đã chẳng có 7 năm chờ đợi của em...
Ngày mai, em sẽ đi uống cafe một mình, em sẽ tự sửa cái máy tính đã hỏng, sẽ lại lang thang hết chỗ nọ đến chỗ kia, sẽ quay lại là em của trước khi gặp anh, nhưng… trái tim của em, liệu có còn như trước?