Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi phải lập quỹ đen để bảo hiểm rủi ro cho gia đình (3)
Cuối năm 2007, vì nghe lời một người bạn mà chồng tôi đổ hết số tiền vốn dĩ để quay vòng làm ăn vào chứng khoán giữa lúc chứng khoán lên đỉnh. Tôi tuy không hiểu biết sâu về chứng khoán nhưng tôi hiểu rằng chơi lúc đó cũng giống như một hình thức đánh bạc, lúc đó chứng khoán đã lên đỉnh rồi, vả lại đã làm ăn thì phải có một khoản khá vốn lưu động để quay vòng, dù khoản vốn đó không được sinh lợi nhanh nhưng nó là cần thiết và đó là nguyên tắc đảm bảo an toàn trong kinh doanh. Tôi đã phân tích cho chồng hiểu nhưng có lẽ vì tin tưởng vào tình hình kinh tế nên anh ấy đã không nghe lời tôi mà tất cả vốn liếng còn lại đặt hết vào chứng khoán.
Chỉ mấy tháng sau, kinh tế khủng hoảng, chứng khoán xuống đáy, công việc làm ăn của anh cũng không thoát khỏi quy luật đó. Thế là công ty không còn tiền trả lương nhân viên, chứng khoán gần như mất trắng, chồng tôi thì lo lắng và tiếc ngơ ngẩn, tôi thấy anh thở dài liên tục, rồi phàn nàn vì mất hết gần như toàn bộ vốn liếng, làm ăn thua lỗ, trì trệ, gần như không còn đồng nào để quay vòng nữa. Tôi rất thương chồng nhưng cũng hiểu một điều trước mắt đó là họa nhưng về lâu dài cũng có thể là phúc.
Tại sao ư? Chồng tôi là người làm ăn kinh doanh, anh ấy tuy còn trẻ nhưng lúc nào cũng quá tự tin và quá liều lĩnh, đến nỗi gia đình và các anh trai tôi cũng là người làm ăn kinh doanh còn phải lắc đầu, lè lưỡi vì tính liều lĩnh của anh. Vì vậy tôi nghĩ lần này mất trắng nhưng có lẽ lại là một khoản học phí cho anh ấy trong việc làm ăn. Vì nếu một người khi khởi nghiệp nhanh thành công quá, giống cờ bạc, càng thắng càng hăng, có lẽ đến lúc nào đó thua thì còn thua đau hơn và thậm chí không thể cứu vãn nổi, nhất là với bản tính của chồng tôi.
Vì thế thay vì tiếc của, tôi đã động viên chồng rằng đã làm ăn thì không nên tiếc và phải chấp nhận, cũng khuyên chồng tôi từ việc này mà rút ra bài học là làm gì cũng nên chừa cho mình một lối thoát, đừng cứ mỗi bước tiến về phía trước thấy con đường thuận lợi lại rào phía sau lại.
Các bạn biết không, tôi đã chờ cho đến lúc chồng tôi không còn một đồng nào để chi phí cho công ty, không thể vay ai được nữa, và công ty trong tình trạng một sớm một chiều, rồi mới đưa tiền mà tôi dự trữ lâu nay cho chồng tôi. Lúc đó anh ấy rất mừng vì lại có tiền để cứu nguy, và cũng được dịp tôi cởi bỏ hết những ấm ức trong lòng mình.
Tôi nói với anh "số tiền này em có được toàn là do những lần em lấy của anh mà anh mắng em khiến bao lần em tủi thân mà khóc. Nhưng anh nghĩ lại xem, em tiết kiệm là cho ai? Anh nhìn vào đồ dùng cá nhân của em xem, em có đến hơn 4 bộ quần áo không? Có đến hơn một đôi giày không? Túi của em có phải là hàng hiệu không? Ngoài đi làm cùng anh, tối về chăm sóc con, em có đi cà phê, shopping với bạn bè không? Vậy thì em có phải là người vợ không biết chi tiêu, vun vén trong gia đình không?
Vậy tại sao mỗi lần em hỏi anh tiền, mà số tiền em hỏi có quá nhiều so với số tiền anh có không? Thế mà dường như nhiều lúc anh quá khắt khe với em, thậm chí làm làm em tổn thương? Nếu em có để riêng một ít thì cũng là nghĩ để cho anh, cho con, đề phòng khi sa cơ lỡ vận thôi".
Các bạn biết không, lúc đó chồng mới ôm tôi mà nói “thôi được, từ nay trở đi làm được bao nhiêu anh đưa em quản lý, em lên công ty quản lý tài chính cho anh nữa nhé”.
Kể từ hồi đó đến nay, làm ăn lúc được lúc thua nhưng tôi luôn là người quản lý tài chính của công ty, tuy nhiên không phải vì thế mà chồng tôi không biết tiền còn bao nhiêu. Cũng như ở công ty khác, nhưng ở đây thay vì hàng tháng, tôi thông báo tình hình thu chi cho chồng tôi hàng tuần, thậm chí hàng ngày. Thi thoảng chồng tôi bận quá không đọc báo cáo tôi lại chủ động bắt anh ấy ngồi nghe tôi đọc từng khoản chi tiêu và tổng số tiền còn lại.
Gần một năm nay, công ty chồng tôi làm ăn thua lỗ nhiều, nhiều tháng liên tiếp tôi đưa bản chi phí dự tính sắp tới phải chi tiêu cho chồng xem, anh ấy xem rồi tính ra số tiền còn thiếu không phải ít, anh thở dài và bảo chẳng còn ngõ nào mà vay. Và thế là mấy tháng nay tháng nào tôi cũng phải lấy “quỹ đen” của mình ra để giúp đỡ chồng. Tuy nhiên, tôi cũng nói với chồng là vay anh trai, hay vay bạn bè của tôi, chứ tôi không nói đó là tiền của tôi. Vì tôi biết nếu nói là tiền của tôi thì đến lúc có chồng tôi sẽ không nghĩ đến việc đưa lại cho tôi, vậy thì tôi lại không có gì để giúp chồng tôi mỗi khi khó khăn.
Các bạn ạ, khi tôi đang ngồi viết những dòng tâm sự này thì chồng tôi cũng vừa gửi cho tôi một cái tin nhắn qua yahoo hỏi tôi là liệu tháng này có thể vay ai được tiền cho anh ấy không? Và còn nói thêm là anh ấy cũng hết chỗ vay rồi.
Vậy đấy, có lẽ khi đọc tâm sự của tôi, nhiều bạn sẽ nghĩ là tôi là người vợ không tốt, không trung thực với chồng.
Nhưng các bạn ạ, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, hoàn cảnh của chúng ta không ai giống ai, vì vậy mỗi chúng ta, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không nên áp đặt rằng nhất thiết trong gia đình ai phải là người quản lý tài chính. Chúng ta nên đưa ra một giải pháp sao cho phù hợp với hoàn cảnh trên cơ sở tôn trọng nhau để cùng giữ gìn hạnh phúc và xây dựng gia đình.
Riêng tôi dù ai nói gì tôi vẫn sẽ giữ nguyên cách làm của tôi, ít nhất là cho đến khi chồng tôi chấp nhận yêu cầu của tôi là mỗi tháng nếu làm ăn được phải trích ra một khoản để dự trữ, và tôi hiểu đến một lúc nào đó nếu chồng tôi có biết được rằng tôi luôn duy trì một “quỹ đen” thì tôi tin rằng anh ấy cũng sẽ hiểu việc tôi làm không phải vì ích kỷ, toan tính cho riêng mình mà tôi làm tất cả những việc đó vì gia đình. Vì vậy tôi chẳng có gì phải xấu hổ vì việc làm không được “trung thực” của mình.
Tôi nói thế để các bạn hiểu, nhiều khi chúng ta phán xét một vấn đề nào đó cũng nên nghĩ rằng ở mỗi hoàn cảnh khác nhau mỗi người phải cư xử khác nhau. Không phải nhà ai vợ quản lý tài chính cũng là tốt nhất, cũng không phải việc có “quỹ đen” lúc nào cũng không tốt. Giả sử như gia đình tôi, nếu tôi không có "quỹ đen” thì nói thật, công ty của chồng tôi đã nguy khốn rất nhiều lần và từ lâu rồi.
Nói thật, nhiều lúc tôi cũng cảm thấy mệt mỏi với cách làm của mình lắm chứ, tôi không ước ao được như chị Trang là phó mặc toàn bộ cho chồng, bởi đó không phải là cách sống của tôi, nhưng tôi cũng muốn cùng chồng hàng tháng mở cuốn sổ tiết kiệm ra, cùng bàn luận một cách công khai số tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng mà không phải cứ giấu diếm để đối phó với chồng về khoản “quỹ đen” của mình. Nhưng biết làm sao được, cuộc sống là vậy, mỗi người một hoàn cảnh, tôi cũng đã thuyết phục, đã đấu tranh rất nhiều, nhưng chồng tôi không đồng ý với ý kiến của tôi “là hàng tháng trích ra một khoản để tiết kiệm”. Vì vậy nên tôi thấy để “bảo hiểm” cho rủi ro của gia đình, tôi chỉ có thể chọn cách đó.
Trên đây là quan điểm cũng như là tâm sự của tôi. Xin lỗi mọi người vì tôi viết hơi dài dòng và từ ngữ lôm côm quá, tôi mong bài viết của tôi được đăng để có cơ hội được bày tỏ một trong những quan điểm của mình.
Chúc cho mỗi gia đình đều có cách hợp lý nhất để quản lý tài chính. Xin trân trọng cảm ơn tòa soạn.
Thân mến.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)