Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi như món đồ chơi trong bộ sưu tập của anh
N
hững món quà đắt tiền anh tặng, tôi từ chối. Anh đã khóc làm tôi tin anh cũng yêu tôi giống như tôi yêu anh, tình yêu đầu đời của con bé 27 tuổi ngu ngốc.
Tốt nghiệp cao đẳng và đi làm, 7 năm qua là một hành trình dài với tôi. Năm thứ 4 đi làm, tôi biết yêu và tình yêu đó đặt nhầm chỗ khi lựa chọn làm người thứ ba. Yêu một người vì ngưỡng mộ sự tài giỏi của người đó, nhưng tôi chấp nhận làm người đứng bên lề hạnh phúc của họ. Những đồng lương còm cõi của tôi khi ấy được dành để mua tặng người đó các món quà đắt tiền, thuốc thang khi anh đi công tác, tiền cà phê mỗi tối hẹn hò. Những món quà đắt tiền anh tặng tôi, tôi từ chối. Mỗi khi tôi từ chối, anh đã khóc làm tôi tin anh cũng yêu tôi giống như tôi yêu anh, tình yêu đầu đời của con bé 27 tuổi ngu ngốc.
Tôi ngu ngốc và chấp nhận những quả báo mình phải chịu. Người ta chỉ xem tôi giống như món đồ chơi, bổ sung cho bộ sưu tập đàn bà của họ. Tôi đã khóc rất nhiều, không phải chỉ bởi nỗi đau khi nhận ra sai lầm của mình mà còn bởi khi ấy mẹ tôi - người yêu thương tôi nhất trong gia đình đã ra đi. Thời gian cuối cùng mẹ ở bên cạnh, tôi đã không nhận ra mà chỉ mải mê chạy theo thứ tình yêu phù phiếm và ảo vọng kia.
Từ khi còn nhỏ cho tới lúc tốt nghiệp đại học, tôi sống trong tiếng chì chiết, cãi vã và chứng kiến những trận đòn roi bố dành cho mẹ. Nhiều lúc tôi chọn cách chấm dứt tiếng tranh cãi bằng câu: “Bố mẹ có muốn con ra đường cho ôtô cán không” và cũng chỉ khi ấy bố mẹ mới im lặng. Càng lớn, tôi càng học cách thích nghi, tôi nói dối và kể những câu chuyện không có thật để bố mẹ cười, để hai người không tranh cãi.
Rồi tôi đọc được những tin nhắn không bình thường trong điện thoại của bố, tôi lơ đi vì nghĩ chỉ cần mẹ không biết thì gia đình vẫn được yên ổn. Chỉ đến khi mẹ mất, tôi cảm thấy giận bố nhiều, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn mặt ông. Tôi nghĩ người mình yêu sẽ là chỗ dựa nhưng rốt cuộc tôi phát hiện ra mình chỉ là thứ rau sạch không hơn không kém. Mà nói là rau sạch thì cũng chưa chắc đúng vì khi 4-5 tuổi tôi đã bị đứa anh họ hơn tôi 5 tuổi rủ chơi trò người lớn, ngay cả việc mình còn hay mất tôi cũng không biết.
Cuộc đời tôi giống như trò hề. Tôi suy sụp, khóc nhiều và cảm thấy mất phương hướng. Hơn cả chục lần tôi muốn mình chết đi. Khoảng thời gian khó khăn đó đã trôi qua hơn 3 năm, bước vào tuổi 30 tôi không có gì trong tay ngoài những vết thương chằng chịt trong tim. Tôi mất niềm tin vào đàn ông, nói chuyện và cười với họ nhưng trong đầu nghĩ: “Hắn coi mình là đồ chơi ư”.
Những thứ được gọi là quá khứ vẫn cứ ám ảnh tôi. Thỉnh thoảng tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng mà chẳng vì bất cứ lý do gì. Đôi lúc đi trên đường, nhìn thấy ôtô chạy qua, lại bất chợt có cái cảm giác muốn lao. Đứng trên tầng cao, tôi tự hỏi liệu nhảy từ đây xuống có chết được không?
Tôi không biết phải làm thế nào để xóa bỏ cái cảm giác này, nếu một ngày nào đó trong vô thức tôi từ bỏ cuộc sống của chính mình thì nỗi đau để lại cho gia đình chắc sẽ không nhỏ chút nào. Tôi thật sự không biết phải làm gì lúc này, dường như đang mất kiểm soát với cảm xúc của chính mình.
Ngọc