Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi không muốn làm khổ những đứa con
S
au khi tôi lấy vợ, chúng tôi vẫn còn liên hệ với nhau, cô ấy không chịu làm quen hoặc lấy ai. Đã 4 năm trôi qua cô ấy vẫn chờ đợi tôi, và rồi vợ tôi đã phát hiện ra chuyện này. Từ ngày ấy, vợ tôi không còn tôn trọng tôi nữa. Việc chúng tôi ly dị có thể xảy ra.
From: Nguyễn Hoàn
To: vne-tamsu
Sent: Saturday, July 08, 2006 1:02 PM
Subject: Toi phai giai quyet nhu the nao?
Tôi đã đọc rất nhiều những tâm sự trên mục này, nhưng tôi chưa thấy ai đề cập đến trường hợp tôi đang gặp phải, mặc dù theo tôi biết hiện nay tình trạng này không phải là hiếm. Tôi xin kể về mình như sau.
Tôi đã có vợ và 2 con, một gái một trai, chúng rất kháu khỉnh và dễ thương, có thể nói tôi yêu chúng nhất trên đời. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến chúng.
Mọi việc không có gì nếu như tôi không gặp một tình cảnh trớ trêu như hiện nay. Người vợ hiện nay của tôi là kết quả của 10 năm tôi biết cô ấy. Do tình cờ tôi biết cô ấy, sau một vài lần gặp nhau tôi biết cô ấy ở gần nhà mình nên có tình cảm. Nhưng đến khi tôi hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy thì tôi càng xác định là mình sẽ là người phải che chở và đùm bọc cho cô ấy suốt cả cuộc đời. Mẹ cô ấy mất sớm khi mới vài tuổi, cha lấy vợ khác, cô ấy lên thành phố sống với người cô buôn bán tạp hóa, gia cảnh rất đơn chiếc và khó khăn, và phải nghỉ học từ cấp 2.
Từ khi biết và yêu tôi, cô ấy chỉ biết có duy nhất một mình tôi, đặt hết niềm tin vào tôi. Tôi cũng rất yêu cô ấy mặc dù chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau, từ tính cách, suy nghĩ, sở thích... Nhưng tính tôi cũng dễ và xuề xòa nên tôi cũng không quan tâm lắm.
Năm 2000 gia đình tôi cho tiền để tôi xây nhà trên mảnh đất của gia đình cô ấy, hai bên cũng tính toán sau đó sẽ làm đám cưới cho chúng tôi. Mọi chuyện bắt đầu từ khi một cô gái xuất hiện, lúc đó tôi có hùn hạp với bạn bè mở một cửa hàng kinh doanh đồ điện tử, cô gái đã đến xin làm nhân viên ở chỗ chúng tôi, tôi chấp nhận và cũng không mấy quan tâm đến cô ấy.
Một hôm tôi không nhớ vì lý do gì đó, chúng tôi trao đổi với nhau về công việc, về định hướng kinh doanh, lúc đó cửa hàng của chúng tôi làm ăn bết bát lắm, tôi rất buồn vì là người chịu trách nhiệm chính ở đó. Tôi rất ít khi và gần như chẳng nói được với ai về những khó khăn của mình, ngay cả với người vợ sắp cưới.
Sau vài lần trao đổi với cô gái đó, cô cũng có những lời khuyên, góp ý cho tôi, tôi mới nhận thấy rằng chúng tôi có những quan điểm, suy nghĩ, nhìn nhận rất hợp nhau. Đến lúc đó tôi bắt đầu quan tâm đến cô và tôi nhận thấy đó là một người con gái có vóc dáng, khuôn mặt, mái tóc mà tôi rất thích. Ngoài ra cô là một người có học, gia đình trí thức, có khả năng phân tích và tư duy. Nói chung đó là mẫu người tôi cảm thấy hài lòng nhất.
Thời gian đầu chúng tôi cũng thường xuyên trò chuyện và đi uống nước với nhau, sau một thời gian thì chúng tôi yêu nhau. Tôi không dám nói ra hoàn cảnh của mình với cô ấy, mà tôi cũng chẳng biết giải quyết thế nào, cứ như thế thời gian trôi qua rất nhanh, tình cảm của chúng tôi thật sâu nặng, chúng tôi thật hạnh phúc khi ở bên nhau.
Đến năm 2002 gia đình bắt tôi phải lấy vợ, tôi cũng biết thế nào má tôi sẽ tổ chức rất nhanh. Đến khi ấy tôi cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng tôi chọn giải pháp gặp cô ấy và nói hết sự thật. Cô ấy đau khổ tột cùng, vì cô ấy là dạng người rất khó tính trong tình yêu.
Sau khi tôi lấy vợ, chúng tôi vẫn còn liên hệ với nhau, cô ấy không chịu quen hoặc lấy ai. Điều này làm tôi đau khổ và thật day dứt. Đã 4 năm trôi qua cô ấy vẫn cứ chờ đợi tôi, và rồi vợ tôi đã phát hiện ra chuyện này khi bắt gặp tin nhắn của cô ấy gửi cho tôi, vợ tôi đã chủ động gọi cho cô ấy để hỏi chuyện, hai người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau, nói rõ hết quan điểm của mình.
Từ ngày ấy, vợ tôi không còn tôn trọng tôi nữa. Chúng tôi thường xuyên gây gổ với nhau, gần như ngày nào cũng vậy. Thật sự việc chúng tôi ly dị cũng có thể xảy ra, cái khổ nhất là những đứa con mà tôi rất yêu thương phải gánh chịu mọi hậu quả của tôi gây ra. Tôi biết lỗi là hoàn toàn do mình, nhưng trong hoàn cảnh này tôi cũng chưa biết phải làm thế nào nữa, tôi rất mong sự chia sẻ của mọi người.
Nguyễn Hoàn
Ý kiến chia sẻ với anh Hoàn, xin gửi về Tamsu@VnExpress.net (Vui lòng gõ có dấu, gửi file kèm).