Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi có vợ nhưng lại nảy sinh tình cảm với người cùng giới
L
úc mới lớn tôi bình thường như bao người con trai khác, vẫn có bạn gái. Khi cưới vợ tôi vẫn dành tình cảm cho vợ, chưa từng nghĩ lung tung. Nhưng từ khi gặp em, một cảm xúc mới xuất hiện trên mức tình bạn, tình anh em, tình đồng nghiệp.
Chúng tôi sinh ra và lớn lên tại một tỉnh miền Nam, cùng tỉnh nhưng khác huyện. Tôi 30 tuổi, em kém bốn tuổi, là đồng nghiệp tại một công ty kinh doanh xuất khẩu. Tôi và em đều có vợ, mới vào tôi không mấy ấn tượng về em, mọi thứ em rất bình thường. Rồi khoảng thời gian làm việc chung, nhận thấy tôi với em khá hợp khi thảo luận một vấn đề nào đó, thêm những chuyến công tác dài ngày ở miền Bắc làm chúng tôi xích lại gần nhau và cảm mến.
Lúc mới lớn tôi bình thường như bao người con trai khác, vẫn có bạn gái. Khi cưới vợ tôi vẫn dành tình cảm cho vợ, chưa từng nghĩ lung tung. Từ khi gặp em, một cảm xúc mới xuất hiện trên mức tình bạn, tình anh em, tình đồng nghiệp, tôi không lý giải nổi và sợ mình đã yêu em rồi. Thật điên rồ và khủng khiếp, tôi không biết lý giải như thế nào, chắc chắn tôi không thích yêu người đồng giới vì chưa từng để ý đến người con trai nào ngoại trừ em. Tôi dằn vặt lương tâm, suy nghĩ về em, đặt dấu hỏi: Liệu em có giống tôi không?
Bắt đầu tôi để ý hành động, cử chỉ của em, làm phép thử, em vẫn quan tâm đến tôi, phải nói là thân thiết nhưng tôi không dám khẳng định em có yêu mình không hay chỉ là sự cảm mến thuần túy. Có một lần đi công tác cùng, đêm đó chúng tôi uống say, ngủ chung một giường, tôi ôm em ngủ một giấc đến sáng, một tình yêu thánh thiện và không vượt quá giới hạn cho phép. Nhiều lần tôi đấu tranh tư tưởng, hạn chế tiếp xúc với em, hạn chế điện thoại, nhắn tin, tránh gặp khi không cần thiết để có cơ hội kiểm chứng lại, thử xem mình có đồng tính hay không nhưng tôi không tìm được đáp án.
Tôi đã đọc nhiều bài báo, đồng tính là yêu người cùng giới nhưng với đàn ông tôi chỉ yêu mình em, không có bất cứ ai khác. Tôi vẫn yêu thương vợ con bình thường, không bao giờ nghĩ từ bỏ vợ; tuy nhiên trong trái tim lại có một góc nhỏ dành cho em. Tôi rất sợ đêm về vì đêm nào cũng nghĩ đến em cho tới khi chìm vào giấc ngủ.
Tôi nguyện với lòng tình cảm dành cho em "sống để dạ chết mang theo", không bao giờ nói ra nhưng sợ đến lúc nào đó không kìm lòng được tôi lại nói cho em biết. Tôi tin khi nói ra em sẽ không xa lánh tôi vì chúng tôi quá hiểu nhau, nhưng tôi sợ có một khoảng cách, không được tự nhiên như trước. "Nếu có kiếp sau tôi và em sẽ là một đôi em nhé".
Tiến