Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi có sai khi ghen tuông với người sắp lìa đời?
M
ột người bị ung thư giai đoạn cuối có thể đi chơi liên tục như vậy tôi cảm thấy quá khâm phục, nhất là nghĩ đến chồng và chị ta tay trong tay bên nhau tôi muốn điên lên. Trong 2 tuần tới tôi phải sống như thế nào đây?
Tôi năm nay 28 tuổi, chồng 57 tuổi, nói là chồng vì chúng tôi có một đứa con trai 2 tuổi, tuy nhiên chưa kết hôn vì anh không có ý định sẽ đám cưới. Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn, lúc mới gặp tôi đã nhận thấy ở anh sự chân thật, nghiêm túc. Từ từ tôi thấy rất quý mến anh. Tôi đến với anh không phải vì tiền như những người trong gia đình anh nghĩ (anh là Việt kiều). Anh chị em trong gia đình anh không thích, họ không tỏ thái độ trước mặt tôi nhưng sau lưng nói xấu tôi đủ điều. Buồn cười là đến bây giờ đa số mọi người trong gia đình anh chưa gặp tôi lần nào, nhưng họ thêu dệt đủ thứ chuyện để nói về tôi. Anh nói anh thương tôi là đủ rồi, đâu cần quan tâm đến người khác nói gì.
Sau 2 năm quen nhau tôi có thai, đó là ý định của tôi, tôi nói với anh muốn có con để cho tình yêu càng bền chặt hơn, quan trọng tôi rất yêu anh, muốn được làm vợ anh. Sau khi anh về nước được một tuần tôi mới biết mình mang thai, thật sự rất sung sướng vì điều tôi mong đợi đã thành sự thật. Khi anh biết tin này đã rất vui, nhưng sau khi tôi nói với anh về việc giấy độc thân để làm đăng ký kết hôn, sau này làm giấy khai sinh cho con, anh mới nói thật ra anh và vợ chưa ly dị, chỉ làm giấy ly thân thôi.
Tôi như từ trên thiên đàng rớt xuống địa ngục, bởi bạn bè và anh em anh cũng nói họ ly dị rồi. Tôi suy nghĩ rất nhiều về con, nếu được sinh ra sẽ như thế nào, sau này tôi phải sống cảnh chồng chung, chưa kể lo sợ vợ anh về Việt Nam để làm khó tôi. Tôi vừa muốn bỏ đi đứa bé, lại nghĩ nó không có tội gì mà không được sinh ra nên quyết định để lại. Sinh ra tôi làm giấy khai sinh theo họ tôi và không có tên cha.
Về phần anh lo cho tôi rất chu đáo, tôi thừa nhận anh rất yêu tôi, kể cả đến bây giờ, và yêu thương đứa bé lắm, nhưng con tôi vẫn không được sự nhìn nhận từ bên nội. Họ cứ bóng gió nói tôi ăn nằm với người khác rồi nói là con anh, lại chê thằng bé đen đúa, xấu xí. Tôi không hiểu tại sao trên đời lại có những người như vậy, không nhìn con tôi là cháu đã đành, nhưng một đứa trẻ có lỗi gì mà họ buông lời sỉ vả nó?
Có những người chưa gặp con tôi một lần nào cũng nói nó xấu xí, không giống chồng tôi, không phải con anh. Cũng may mắn con tôi là đứa trẻ khoẻ mạnh, bé rất thông minh, ai gặp dù quen biết hay không đều khen nó rất dễ thương, bây giờ càng lớn lại càng giống ba nó.
Cuộc sống đối với tôi bấy nhiêu đó đã quá hạnh phúc, hàng ngày tôi và anh nói chuyện mấy tiếng, dù xa nhau tôi vẫn thấy hạnh phúc hơn những người ở bên cạnh nhưng không hạnh phúc. Chuyện đời không suôn sẻ như những gì mình mơ ước, thời gian gần đây tôi biết được vợ anh bị bệnh ung thư đã chuyển sang giai đoạn cuối. Anh nói với tôi trong thời gian này rất quan tâm đến chị, sẵn sàng làm tất cả những gì chị muốn, nếu cần tiền chữa bệnh anh sẽ bán đất đai ở Việt Nam để lo cho chị.
Tôi nghe nói mà phải nuốt nước mắt vào trong lòng, tự hỏi đã ly thân từ lâu, chị ta trong khoảng thời gian đó cũng có bồ chứ không phải yên phận sống một mình lo cho 2 đứa con, chị ta rất giàu, cần gì anh phải nghĩ đến chuyện bán đất để lo. Tôi không phải sợ anh lo rồi hết tiền cho tôi sau này, bởi những tài sản của anh đều sẽ cho con riêng của anh mà thôi, nhưng thấy thái độ lo cho chị ta như vậy thử hỏi đàn bà ai mà không ghen.
Sau đó tôi nghĩ chị ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi cũng không muốn làm khó nên để anh làm những gì anh muốn, để 2 đứa con sẽ tôn trọng anh hơn vì đã lo cho mẹ nó trong thời gian cuối này.
Vài tuần sau cả gia đình anh đi chơi một tuần, trong thời gian đó tôi rất đau khổ khi nghĩ đến gia đình anh vui vẻ bên nhau. Dù tôi có cao thượng đến đâu tôi cũng chỉ là đàn bà, biết ghen tuông chứ, nhưng khi anh về tôi vẫn vui vẻ, không muốn nhắc đến chị ta, tôi sợ anh buồn và tôi lại suy nghĩ lung tung.
Hai tháng sau đó, cứ cuối tuần tôi không thể gọi điện thoại cho anh, vì biết anh chăm sóc cho chị ta sẽ không dám nghe điện của tôi, anh rất sợ vợ con biết tôi gọi. Đã chịu đựng thì phải chịu cho chót, tôi không trách móc anh lấy câu nào, đến ngày hôm nay sức chịu đựng tôi không còn nữa vì anh lại nói sẽ đi du lịch cùng chị ta 2 tuần lễ. Không phải tôi là một người ác độc nhưng với một người bị ung thư giai đoạn cuối mà lại có thể đi chơi liên tục như vậy thì tôi cảm thấy quá khâm phục, nhất là nghĩ đến họ tay trong tay bên nhau tôi muốn điên lên, trong 2 tuần tới tôi phải sống như thế nào đây.
Tôi có quá ích kỷ khi có suy nghĩ ghen tuông với một người sắp chết không, tôi biết như vậy là sai, thật lòng rất yêu anh, không muốn chia sẻ tình cảm cho ai hết. Mong mọi người cho một lời khuyên để tôi có thể sống thanh thản hơn với những chuyện sắp tới của mình. Nãy giờ nói ra được hết những tâm sự, tôi thấy nhẹ lòng hơn chút. Cám ơn mọi người đọc những dòng tâm sự của tôi.
Hồng