Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi đã sai lầm khi lựa chọn là người đến sau
L
úc này đây tâm trạng của tôi cực tồi tệ, tôi muốn vứt bỏ tất cả. Tôi không đau sao được khi những gì tốt nhất anh đều dành hết cho con riêng của anh. Vậy còn con tôi thì sao? Còn tương lai rất dài của nó phía trước thì sao?
From: Big Girl
Sent: Thursday, May 06, 2010 5:44 PM
Kính gửi quý báo,
Điều đầu tiên tôi muốn nói với quý báo và quý bạn đọc là tôi viết thư này trong tâm trạng có thể nói là rất tệ, tôi hoàn toàn suy sụp và thất vọng.
Tôi biết sau khi đọc sẽ có nhiều người lên án tôi, và số ít người thông cảm sẽ cho tôi lời khuyên. Tôi cảm ơn tất cả nhưng có lẽ điều tôi cần duy nhất chỉ là được nói, nói những gì mà chính tôi đang cảm nhận và đau đớn bằng nỗi đau của “người đến sau”.
Tôi kết hôn được 2 năm và đã có một bé con. Trước khi đến với tôi chồng tôi đã có một đời vợ và một con gái khoảng 9-10 tuổi. Thật sự tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại đến với nhau và kết hôn nhanh đến thế. Tôi không phải là người duy tâm nhưng trong chuyện này tôi tin 100% về cái người ta vẫn gọi là “duyên số”.
Trước khi quen chồng tôi, tôi cũng đã trải qua một vài mối tình. Tôi không quá xinh đẹp, giỏi giang, nhưng không hiểu sao ông trời ban cho tôi những may mắn trong tình cảm đấy là những người bạn trai của tôi hội tụ đầy đủ các yếu tố của một ngươi đàn ông mà đa số phụ nữ đều muốn có được và đặc biệt họ rất yêu thương tôi. Bản thân tôi cũng tự ý thức và trân trọng điều đó nhưng không hiểu do tại duyên số hay lỗi tại tôi mà những tình cảm đó không đi đến đâu. (Đến giờ những người bạn cũ của tôi vẫn chưa kết hôn).
Quay trở lại với vấn đề của tôi, có lẽ tôi đã sai và quá vội vã khi quyết định kết hôn với một người từng có vợ và có con. Tôi đã không lường trước được những phức tạp mà chính hoàn cảnh đấy gây ra cho cuộc sống gia đình của tôi. Tôi đã sai khi nghĩ hiện tại và tương lai mới quan trọng, còn quá khứ chỉ là quá khứ...
Chồng tôi là một người đàn ông bình thường như những người đàn ông khác, có thể nói anh là người tốt. Nhưng phải chăng anh “tốt” quá, tốt đến mức tôi cảm thấy chồng mình đang là chồng chung. Lấy nhau rồi tôi mới hiểu bên cạnh cuộc sống riêng của mình, còn có một gia đình riêng của chồng tôi nữa, đấy là con gái và thậm chí cả vợ cũ của anh.
Nhiều người sẽ cho tôi ích kỷ, nhỏ nhen, là hẹp hòi... tôi xin nhận hết, nhưng tôi cũng chỉ là con người, tôi cũng biết yêu, biết ghen và thậm chí là ích kỷ. Tôi làm sao không đau lòng khi sống bên một người cả cuộc đời mà người đó luôn chia sẻ tình cảm, sự quan tâm cho người khác. Đúng, anh là người cha anh phải yêu thương con gái mình và lo lắng cho nó. Nhưng sự lo lắng đó là như thế nào để tôi không cảm thấy tôi chỉ là một phần “phụ” trong cuộc đời anh, đấy mới là điều quan trọng.
Chẳng lẽ anh không hiểu tôi và gia đình hiện tại của anh mới là cuộc sống hiện tại và tương lai của anh. Anh nói rằng anh cảm thấy có lỗi với con anh và muốn bù đắp cho nó. Vây còn tôi và con gái tôi có lỗi gì? Chẳng lẽ cuộc sống của chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của anh trong quá khứ của anh à?
Lúc này đây tâm trạng của tôi cực tồi tệ, và tôi muốn vứt bỏ tất cả. Tôi không đau sao được khi những gì tốt nhất anh đều dành hết cho con riêng của anh. Tôi không đặt nặng vấn đề vật chất, vì tôi không phải là người thực dụng. Nhưng tôi không thể không chạnh lòng khi thấy anh dành thật nhiều sự quan tâm của anh cho con riêng của anh. Vậy còn con tôi thì sao? Còn tương lai rất dài của nó phía trước thì sao? Liệu nó còn được gì khi sự quan tâm anh dành hết cho đứa con riêng của anh ấy?
Thêm nữa, hôm nay tôi sốc thực sự và thất vọng vô cùng khi biết anh còn muốn hỗ trợ thêm cho vợ cũ của anh về mặt kinh tế (mặc dù cô ấy không thiếu thốn và kinh tế của anh ở mức trung bình, còn tôi vẫn đang tự lập về kinh tế). Tôi sụp đổ hoàn toàn vì tôi hiểu tôi đã đánh mất cuộc đời của mình. Liệu cuộc đời tôi còn gì nữa để mất khi kết hôn với một người mà sự quan tâm lớn nhất không dành cho gia đình mình.
Khi tôi viết những dòng này là lúc tôi quyết định sẽ ra đi. Tôi cũng đau lòng lắm và thương con tôi vô cùng vì nó còn bé bỏng quá. Nhưng tôi sẽ phải đi vì tôi không thể để mất cuộc đời của mình bên một người chồng như vậy. Tôi sẽ đi dù biết là đã quá muộn...
Qua câu chuyện này tôi không muốn nói tất cả cuộc hôn nhân với người từng kết hôn là không có hạnh phúc. Tôi chỉ mong bạn gái nào ở hoàn cảnh như tôi hãy suy nghĩ và thận trọng trước khi quyết định lựa chọn cuộc sống phức tạp này.
Xin cảm ơn đã cho tôi được chia sẻ.