Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Suýt sập bẫy tình vì sốt ruột xin việc
C
hú dẫn tôi vào nhà nghỉ gần nơi sắp đi làm việc, bảo ở đây cho tiện, mai được đi làm luôn. Chú định giở trò, tôi kiên quyết kháng cự, rồi phát hiện mình mất cả số tiền đã chi ra để xin việc.
Các bạn rất dễ trở thành “con mồi” béo bở của nhiều kẻ lợi dụng thời cơ trước “cơn bão” thất nghiệp như hiện nay. Nếu các bạn không đủ tỉnh táo khó có thể tránh khỏi nhiều cú lừa đảo, dối trá ngoạn mục. Sau đây tôi xin chia sẻ một câu chuyện có thật bản thân gặp phải.
Tôi 23 tuổi, vừa chân ướt chân ráo tốt nghiệp trường cao đẳng. Tâm lý vừa ra trường cũng như bao sinh viên khác đều lo thất nghiệp và vô cùng hoang mang trước tình trạng nhiều năm kinh tế buồn như hiện nay. Mặc dù hồ sơ xin việc đã được rải đi khắp nơi đăng tin tuyển dụng nhưng chẳng nơi nào hồi âm. Vì nhà ở xa, cách thủ đô Hà Nội ngót nghét 200 km nên mỗi lần đi lại làm hồ sơ mất một khoản tiền. Cảm giác thất nghiệp ngồi nhà chờ đợi như địa ngục cứ ấp ủ tôi phải kiếm được việc làm bằng được. Vì thế tôi lại đi, chẳng chịu ngồi yên ở nhà mặc cho mẹ ca thán “Mày bị cuồng chân à con, suốt ngày đi đi về về” rồi “Tiền mẹ làm ra vất vả mà chỉ tiêu vào những thứ không đâu”.
Tôi càng rơi vào thế bí, bị áp lực sau hơn tháng ròng đi lại tìm việc, kết quả vẫn thất nghiệp. Đúng lúc chán chường và tuyệt vọng nhất, một người chú hờ hơn 3 năm không liên lạc gọi cho tôi hỏi thăm công việc. Tôi như tìm được người trút bầu tâm sự, không ngại chia sẻ cả chuyện gia đình mình đang khó khăn như thế nào. Nhắc đến ông chú hờ đó giờ trong lòng tôi chỉ còn sự ghê sợ, nói là chú hờ nhưng tôi luôn coi hắn như một người chú, thành viên trong gia đình, từng là khách hàng quen của bố.
Chẳng là trước đây bố có lập công ty TNHH chuyên sản xuất, xuất khẩu gỗ, ván ép và chú là một khách hàng thường xuyên của nhà tôi. Khoảng một tuần chú lại từ Hà Nội lên nhà tôi đặt và lấy hàng. Ngày đó bố ăn nên làm ra, hàng làm đến đâu bán được đến đó, nhiều đơn đặt hàng của các đối tác khác. Hàng ngày một khan hiếm hơn nên có khi chú đóng đô ở nhà tôi đến cả tháng chỉ để chờ hàng và sợ bố bán hàng cho đối tác khác. Chú nghiễm nhiên trở thành người nhà tôi, được ăn ở, ra vào và bố còn xếp cho một phòng riêng trên tầng 2.
Tính chú khá hài hước, xông xênh, tỏ ra biết điều nên lấy lòng được hầu hết thành viên gia đình tôi. Thậm chí bố còn chiều theo nhiều yêu cầu của chú, coi chú như người em ruột thịt. Ba chị em khỏi phải nói, coi hắn như chú ruột, thỉnh thoảng bốn chú cháu ngồi tám chuyện, chém gió cả ngày không chán. Bố làm ăn tính thật thà lại tin người, đi gặp đối tác nào cũng đưa chú đi cùng. Khi chú đã đủ lông đủ cánh, nghiễm nhiên chẳng cần phải thông qua bố. Chú lặng lẽ rút mối hàng từ bố cũng không một lời chào hỏi. Rồi gia đình tôi mất liên lạc với chú hơn 3 năm.
Kinh tế khó khăn, các công ty doanh nghiệp liên tiếp tuyên bố phá sản và công ty của bố cũng rơi vào tình trạng đó. Lúc trước tôi còn nghĩ chú chưa biết hoàn cảnh bố thế nào nhưng bây giờ phải khẳng định chú nắm quá rõ tình cảnh nhà tôi lúc này, vậy mà vẫn tỏ ra không hề biết gì khi tôi kể cho nghe. Chú đã đánh vào điểm yếu của tôi là giờ đang rất cần việc làm, hứa sẽ giúp tôi làm nhân viên tại một công ty cổ phần. Chẳng phải nói, tôi vui như chết đuối vớ được cọc, coi hắn là ân nhân. Chú bảo tôi không cần lo gì, chỉ chuẩn bị một bộ hồ sơ xin việc, hai phong bì, một phong bì để mệnh giá 500 nghìn đồng, một phong bì để mệnh giá 1 triệu đồng để hối lộ ông sếp công ty đó.
Hình như chú sợ tôi bảo bù tiền hộ vào trước rồi tôi sẽ gửi sau nên vội lấp liếm ngay bằng câu “Chú thu xếp mời người ta ăn uống hết rồi. Nó là bạn chú nên chú bỏ tiền ra đưa phong bì cho nó không được tiện lắm mà xin việc cũng phải có ít phong bì cháu ạ, với lại cháu vẫn phải xuống để gặp mặt luôn (lúc đó tôi đang ở quê, còn chú ở Hà Nội sẽ xin việc cho tôi ở đó)". Tôi vui sướng kể cho mẹ nghe, mẹ hết lòng tin tưởng và bảo tôi là để thêm một phong bì một triệu nữa đưa cho chú để trước là cảm ơn, sau này thành việc rồi sẽ hậu tạ thêm.
Với số tiền như vậy nhờ được chú xin việc cho mẹ tôi cũng chẳng tiếc gì. Mẹ còn đưa thêm tiền, bắt tôi mua quà cho chú và bạn chú nữa. Vừa xuống bến xe Hà Nội tôi được chú nhiệt tình đứng chờ, đón đi đến ngay nhà người xin việc hộ. Chú đưa tôi đến một chung cư (tôi chưa đến chung cư lần nào), bảo tôi đưa phong bì cho rồi ngồi chờ hắn dưới sân với lý do “Bạn chú ở tận trên tầng 10 mà chung cư chỗ này không có chỗ gửi xe nên cháu phải ở dưới này trông xe, chờ chú lên đưa quà với phong bì nhé”. Tôi biết nói gì nữa mặc dù cũng hơi nghi ngờ khi chú nói “chung cư không có chỗ để xe”, cũng đành gật đầu ngồi chờ.
Khoảng 15 phút sau chú xuống, truyền tải cho tôi mấy nội dung nghe lọt tai và “Mai cháu được đi làm luôn rồi đó”. Xong việc chú đưa tôi đi ăn, tôi trả tiền ăn (khoảng gần 200 nghìn), chú không chịu để tôi trả khiến tôi có vẻ an tâm hơn với số tiền phong bì lúc nãy. Ăn xong đã khá muộn, chú đưa tôi đến một nhà nghỉ, nói gần chỗ tôi sẽ làm, “Cháu đi nghỉ ngơi sớm rồi mai chú đưa đi làm”. Đến nhà nghỉ chú gọi phòng và bảo tôi đưa chứng minh thư ra cho nhân viên nhà nghỉ giữ. Tôi cứ nghĩ mình ở thì trả tiền là điều hiển nhiên, chú sẽ chỉ đưa tôi đến đây rồi về nhà hoặc sẽ thuê phòng riêng. Nhưng chú lên phòng kêu tôi đi tắm rồi đi ngủ nhưng làm sao tôi có thể tắm và ở chung phòng với một người đàn ông.
Tôi kêu chú thuê một phòng khác ngủ, chú nói “Chú muốn ngồi tâm sự với cháu vì lâu rồi không gặp”. Tôi cũng ngồi nói chuyện, giật bắn mình, vừa run sợ khi chú cầm tay tôi định giở trò. Phản ứng tự nhiên tôi hất tay chú ra và nói rõ quan điểm. Chắc thấy tôi phản ứng quyết liệt và sẽ hô người nên bảo tôi ở lại rồi về. Sau một lúc chú đi, tôi vẫn còn bàng hoàng sợ hãi nhận được tin nhắn “Chú xin lỗi, chú phải bay vào Sài Gòn gấp bây giờ, mai không đưa cháu đến chỗ làm được, cháu tự qua nhé”, còn kèm theo số điện thoại người bạn, bảo tôi cứ tìm đến địa chỉ đó và “Cháu cứ gọi cho nó, chú dặn nó hết rồi”.
Thật sự đến lúc chú định giở trò tôi đã xác định mất số tiền bỏ ra xin việc, cũng may tôi chưa bị gì. Tôi đã nghĩ “của đi thay người” khi chú chưa làm được gì tôi rồi. Mặc dù biết bị lừa nhưng tôi vẫn quyết đi đến cùng. Hôm sau tìm đúng đến địa chỉ chú đưa, sau khi hỏi những người dân sống quanh đó, họ nói không tồn tại công ty nào như tôi hỏi. Tôi gọi điện cho bạn hờ của chú mà không liên lạc được.
Tôi gọi cho chú đến mấy chục cuộc không nhấc máy, một lúc sau chú nhắn tin lại kêu “Chú đang bận họp” và còn già mồm “Ôi chú không ngờ nó lại lừa như vậy cháu ạ, nó là thằng bạn thân của chú mà, sao nó lại đối xử như vậy với chú chứ. Chú xin lỗi”.
Vở kịch chính chú dựng lên và là người đóng thế hai vai mà đến giờ phút này chú còn nghĩ tôi sẽ tin “Rồi chú sẽ cố thu xếp cho cháu một công việc khác”. Giờ mới biết tôi còn phải học đời nhiều lắm mới có thể tránh được những kẻ lừa đảo ngoạn mục, lừa đảo dựa trên niềm tin, sự tôn trọng của người khác dành cho mình để tồn tại. Hy vọng những bạn sinh viên mới ra trường hãy nhìn vào câu chuyện của tôi để rút kinh nghiệm và tỉnh táo để phân biệt ai là kẻ gian.
Mai