Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Sẽ có ngày chị cảm ơn tôi, người thứ ba
A
nh đề nghị tôi ly dị để đến với anh. Không thể để hai con chị mất mẹ, hai con tôi mất cha, tôi quyết định rút lui êm thấm. Đôi khi tôi khao khát đến cháy lòng được ôm anh, được hôn anh để chia sẻ bớt phần nào những lo toan của cuộc sống, nhưng tôi đã cố nén lòng. Việc đó giờ tôi để lại cho chị.
From: Mưa buồn
Sent: Saturday, April 24, 2010 5:36 PM
Anh là người nhiều tham vọng, thông minh và đầy bản lĩnh. Theo anh, chị là một người phụ nữ có quá nhiều “nam tính”, không hiền dịu và khéo léo như những người phụ nữ khác. Anh cưới chị cũng chỉ vì sự “không khéo léo” ấy, chị đã có thai. Vì trách nhiệm, anh đã làm tất cả để đám cưới hai người được diễn ra suôn sẻ.
Anh luôn phấn đấu và đã làm được những điều mà không phải ai cũng có thể làm được, là dân kỹ thuật, nhưng qua những nỗ lực của anh, anh đã đảm đương trách nhiệm phụ trách huấn luyện của một công ty châu Âu lớn đầu tư tại Việt Nam. Có lẽ vì không muốn thua chồng, chị cũng lao vào làm việc “điên cuồng” ở một công ty Hàn quốc khác và cũng giữ chức vụ khá lớn.
Hơn thế nữa, tối về, thay vì dành thời gian chăm sóc chồng, con, chị lại đăng ký học văn bằng hai, em bé lại gửi bà ngoại. Vì muốn có thu nhập cao hơn, anh bỏ công ty và ra lập một công ty riêng chuyên về thi công quảng cáo. Những yêu cầu khắc nghiệt của thị trường để tồn tại và phát triển công ty của riêng mình đã vắt kiệt sức anh. Trong khi đó, chị vẫn cứ mải mê theo đuổi những mục tiêu của mình, quên mất rằng anh đang rất cần chia sẻ.
Tôi hơi dài dòng vì muốn chị hiểu rõ hơn điều tôi sẽ nói. Tôi không xuất sắc bằng chị, nhưng anh nói, tôi có thể giúp anh cảm thấy thư thái, nhẹ nhàng, giải tỏa áp lực công việc luôn đè nén. Vào công ty khi anh sắp nghỉ, tôi đã rất ngưỡng mộ về cách làm việc của anh, nó không làm người ta cảm thấy phát ngộp vì sự vội vã nhưng kết quả đạt được luôn luôn cao.
Dĩ nhiên, lúc ấy cả công ty ai cũng biết anh đã có gia đình và có một bé gái xinh xắn, cũng như một số cô bạn của tôi, chúng tôi cũng cảm thấy thương anh và bực bội vì sự vô tâm của chị. Sau khi anh nghỉ làm ở công ty, chúng tôi vẫn duy trì tình bạn, cũng chỉ là những hỏi thăm bình thường trong cuộc sống. Tôi luôn cảm thấy vui khi anh vui, thấy nhẹ lòng khi nghe giọng cười sảng khoái của anh.
Là một người phụ nữ có gia đình, tôi luôn biết anh đang cần gì và thiếu gì, dường như những điều anh cần quá nhỏ nhoi nhưng chị chẳng màng tới, thỉnh thoảng anh và tôi đi uống cà phê cùng nhau. Đôi khi, anh dắt tôi đến gặp những người bạn thân của anh mà theo anh thì chị vốn chẳng ưa họ. Đi với tôi, anh không ngại khi dắt tôi vào những quán cà phê vắng có những cô tiếp viên ăn mặc gợi cảm, anh bảo, nếu là chị, thì chị sẽ tia ngay cặp mắt hình viên đạn như thể anh luôn sẵn sàng có những ý nghĩ không mấy tốt đẹp với họ.
Có thể chị sẽ cho rằng tôi là người phụ nữ chẳng ra gì khi đã có gia đình mà còn dành “nhiều” thời gian cho chồng chị. Xin thưa rằng, kể ra thì như thế, nhưng thời gian tôi dành cho anh không quá nhiều. Dĩ nhiên tôi chẳng thể cắt bớt thời gian dành cho các con tôi, cho chồng tôi được. Đó chỉ là những phút rỗi rảnh khi nghỉ trưa, khi chuẩn bị đón hai nhóc nhà tôi đi học về. Mỗi ngày tôi đều có thể dành cho anh chỉ vài phút nói chuyện qua điện thoại, chỉ để hỏi anh có khỏe không, có ký được hợp đồng không? Hay đơn giản chỉ là… tôi nhớ anh.
Tôi luôn cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn của anh, trong khi chị lại chỉ “linh cảm” được những chuyện đã xảy ra. Và những hành động của chị chỉ như cứa thêm vào vết rạn tình cảm trong gia đình chị. Khi kiểm tra điện thoại của chồng, nhìn thấy những tin nhắn của tôi mà anh chưa kịp xóa, chị đã cho đăng số điện thoại của tôi lên một trang web rao vặt rằng tôi là “gái bán hoa”, chỉ tên tôi là chị không biết cho nên chị đã lấy đại một cái tên mà chị nghĩ ra. Chị có biết rằng, nếu không phải là tôi, thì chị đã mất anh D. từ lúc ấy không? Hiểu và thông cảm với việc làm của chị, tôi đã hết sức khuyên anh nên suy nghĩ kỹ mọi việc vì dù sao, anh chị cũng đã có con.
Tôi cũng hiểu rằng, anh đã phải đau khổ như thế nào khi phải vì tôi mà tiếp tục sống với chị. Chẳng biết làm sao hơn, tôi đã phải thay đổi số điện thoại thường dùng đến 3 lần vì sợ những hành động điên cuồng của chị. Anh nài nỉ tôi hãy đừng rời bỏ anh, hãy đi bên anh chỉ như hai người bạn tri kỷ. Anh quá cô độc. Chị cũng không thể ngờ rằng, đã nhiều lần anh sa ngã với những người con gái khác, chính tôi đã là người bên cạnh, thức tỉnh và đưa anh về bên chị và bé con?
Cũng lại chính vì “sự không khéo léo” của chị mà chị lại có thêm bé gái thứ hai, đúng vào lúc anh muốn rời bỏ gia đình thực sự. Tôi lại phải khuyên nhủ, vỗ về anh và nhắc anh về trách nhiệm của một ông bố. Anh chán nản và mệt mỏi cực độ, nhưng dường như chị không quan tâm, đối với chị, dường như chỉ có những đứa con và làm thế nào để cuộc sống thoải mái là được.
Giá như không có ngày hôm đó thì hôm nay chúng tôi vẫn đi bên lề cuộc sống của nhau. Anh đã đề nghị tôi ly dị để đến với anh. Không thể để hai con chị mất mẹ, hai con tôi mất cha nên tôi đã quyết định rút lui một cách êm thấm. Tôi vẫn theo dõi bước đường anh đi, thấy anh vẫn đơn độc và buồn bã, thấy chị vẫn vô tư. Đôi khi tôi khao khát đến cháy lòng được ôm anh trong vòng tay, được hôn anh để chia sẻ bớt phần nào những lo toan của cuộc sống, nhưng tôi đã cố nén lòng. Việc đó giờ tôi để lại cho chị.
Nếu như chị biết nhìn lại về phía chồng mình, có lẽ chị sẽ biết phải làm gì, và chị sẽ phải nói “cảm ơn” tôi, vì những gì tôi đã làm cho chính gia đình chị ngày hôm qua.
Mưa buồn