Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sao chồng lại dẫn con trai đi gặp bồ?
ái ngày em khăn gói sang bên bà nội ở, cũng là ngày em biết chồng “ăn phở" ở bên ngoài. Điều trớ trêu nhất là chồng còn đưa bé Huy đi chơi với người con gái đó nữa chứ. Để khi mà con về kể lại cho em rằng bố nó đã ôm và hôn cô ý như thế nào? (Huong Giang)
From: Huong Giang
Sent: Thursday, June 03, 2010 2:37 PM
Gửi người chồng gia trưởng!
Anh biết không? Anh là mối tình đầu của em, mối tình mà em phải gồng mình cố gắng giữ gìn và phải vượt qua rào cản của bố mẹ để đến với anh. Có lẽ anh không biết em yêu anh đến nhường nào đâu nhỉ? Em yêu anh đơn giản chỉ vì anh có thể hiểu được em, và đem lại cho em hạnh phúc, trong mắt em lúc nào anh cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người mà không hề có một câu than vãn… Em biết được gia cảnh bố mẹ anh, ly dị từ nhỏ, anh ở với bố, bố đi bước nữa và có con riêng, mẹ cũng vậy. Em hiểu anh thiếu thốn tình cảm lắm, em thương anh và càng yêu anh hơn.
Các cụ xưa đã có câu: “Lấy chồng xem tông, lấy vợ xem giống", em bỏ ngoài tai những khuyên can của bố mẹ để đến với anh. Vì em nghĩ rằng, bố mẹ anh là bố mẹ anh, còn anh là anh, anh là một người kiên định. Và em với anh đã đến với nhau như vậy đó…
Sau 4 năm sống chung, em nặn cho anh được 2 thiên thần giống hệt anh một trai, một gái. Em nghĩ chẳng có điều gì tuyệt vời hơn khi mà vợ chồng mình cùng nhau chung tay vun vén cho cái gia đình bé nhỏ này. Hai đứa con của chúng ta cũng rất ngoan và biết nghe lời phải không anh? Nhưng sự thật thì thường phũ phàng như vậy đó. Anh là một người chồng gia trưởng, ích kỷ và chỉ nghĩ cho bản thân. Thử hỏi sau 4 năm sống chung như vậy, mà có lần nào anh bàn bạc với em một câu, dù chỉ là việc nhỏ nhất là mua sắm vật dụng trong nhà không?
Nếu là tiền của anh tự làm ra mà mua sắm mọi thứ thì người khác nhìn vào họ sẽ nói là anh tiêu hoang, chưa lo nghĩ cho gia đình và hai đứa con nhỏ. Nhưng chồng ơi! Tiền đó là những đồng tiền em chắt chiu vào phòng trừ lúc con đau ốm, lúc mà gia đình mình gặp chuyện gì khó khăn đó. Vậy mà chồng cứ cầm thẻ và tự mua sắm cho mình: điện thoại di động đẹp, xe đẹp để chồng đi một mình thôi... Em nói thật từ lúc lấy chồng, em còn không dám mua sắm một bộ quần áo mới cho bản thân, mà lúc nào cũng dòm trước ngó sau dành dụm tiền mua sữa cho con.
Em không dám chê chồng, khi công việc của chồng làm bên môi trường (cây xanh) đồng lương công chức nhà nước ba cọc ba đồng, hàng tháng tiền đó chỉ đủ nuôi bản thân chồng mà thôi, vậy mà em không một câu can thán. Sau lần chồng và bố chồng cãi nhau, chồng tuyên bố thẳng thừng sẽ “từ" bố, coi như mình không có bố. Em, phận làm vợ, phận làm mẹ, phận làm con dâu, khó xử không biết rồi mình sẽ ra sao nữa? Và lần này, chồng tự quyết định rằng sẽ đưa 3 mẹ con đi sang bên bà nội ở. Em biết phải làm sao đây, khi bố chồng thì thưởng xuyên đau ốm. Nhưng em đã lấy chồng nên phải theo chồng thôi.
Cái ngày em khăn gói sang bên bà nội ở, cũng là ngày em biết chồng “ăn phở" ở bên ngoài. Chồng thật tàn nhẫn, chồng đã làm điều có lỗi với em trong suốt một thời gian dài, khi em còn đang mang bầu bé gà con trong bụng. Điều trớ trêu nhất là chồng còn đưa bé Huy đi chơi với người con gái đó nữa chứ. Để khi mà con về kể lại cho em rằng bố nó đã ôm và hôn cô ý như thế nào? Em cảm thấy hai lần mang bầu rồi rách ruột mổ đẻ được hai đứa con thơ dại, giờ chẳng có nghĩa lý gì với mình hết. Chỉ cần nghĩ lúc chồng nằm bên em như thế nào rồi lại nằm bên người con gái đó như thế, tim em như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Em bị chồng xúc phạm sau tất cả những gì em hy sinh cho chồng.
Cả bố mẹ chồng, nên nội nhà chồng đều coi em như một đứa con dâu hiếu thảo, biết vun vén gia đình, em chưa thấy ai chỉ trích gì về cách em đối nhân xử thế trong gia đình, vậy mà chồng lại đổ xuống sống xuống biển, gạt đi tất cả mọi sự cố gắng của em. Và em một lần nữa lại cảm thấy thương chồng, nhưng bây giờ là thương hại, khi những lần chồng ngửa tay ra xin em tiền, và em biết đó là những lúc chồng cần tiền đi chơi với người con gái kia.
Em phải khăn gói về bên ngoại thôi, mang theo hai đứa con, một đứa thì mới 3 tuổi, nói tiếng bố vẫn còn ngọng, một đứa mới đỏ hỏn, chưa biết đến tình cha như thế nào. Em làm sao có thể chịu đựng được mỗi khi chồng nhắn tin, gọi điện cho người đó suốt cả đêm, dành cho nhau những lời yêu thương nhất, còn em thì phải nằm thức ôm con khóc suốt đêm. Chồng nói rằng “chồng và người đó chỉ là bạn bè thôi sao?". Chồng ạ, em sống đến từng tuổi này rồi, em đâu phải con ngốc nữa. Em còn mới biết được rằng chồng từng đưa người đó về bên bà nội này. Vậy thì chồng coi em là gì nữa đây?
Cái ngày em xin được về bên ngoại, chồng đã kề dao vào em, không cho em đi. Em cảm thấy sợ chồng và lo cho các con. Khi đứa con mới lên 3 kia, ngày này nó vẫn nhắc và hỏi mãi về chuyện đó, có lẽ nó đã bị ảnh hưởng. Vì không thể chịu đựng em phải trốn về bên ngoại lúc không có chồng ở nhà. Sau đó lại lầm lũi quay về vì không muốn lịch sử lại tái diễn với con của mình, không muốn con không có bố, không hưởng tình thương của cha mẹ, cũng như chồng vậy.
Nhưng chỉ mình em cố gắng không thì sao đủ, em cứ cố gắng kéo chồng lại, thì chồng lại càng xa em và các con hơn. Bỏ ngoài tai lời khuyên can của gia đình rằng mối quan hệ bên ngoài của chồng là sai, là không tốt. Nhưng chồng vẫn cứ lao vào chốn đam mê về nhục dục đó. Tức nước, ắt sẽ vỡ bờ. Em không thể sống mãi như vậy được, em còn phải lo cho các con nữa. Có thể em sẽ mất đi tất cả, mất đi chồng, nhưng em không thể mất hai giọt máu mà em dứt ruột đẻ ra được. Và hình như chồng có thể bỏ được tất cả thì phải? Em thấy ghê sợ mình thật đấy.
Ngày hôm nay, là lần thứ hai em rời xa chồng, về bên ngoại, có lẽ lần này em sẽ không quay về nữa. Nếu chồng vẫn không hiểu ra được rằng mình sắp đánh mất tất cả. Em biết chồng đã rơi nước mắt khi em ôm con đi. Nhưng chồng vẫn không níu kéo, vì cái tôi của chồng quá lớn. Chồng nói chồng không sai, và cũng chẳng phải làm gì để sửa sai cả. Vậy thì em đã sai, em sai vì đã yêu chồng quá nhiều, sai vì đã làm một người con dâu tốt, sai vì đã làm mẹ hiền để sinh 2 thiên thần cho mình…
Mong cho cuộc sống sau này của chồng sẽ tốt đẹp hơn khi không có em ở bên cạnh.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)