Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Sự cố gắng của tôi không thắng được số trời
T
ôi phát hiện chồng ngoại tình, có con riêng. Chị ta đã bỏ chồng và đứa con trai để đến với chồng tôi. Tôi đau đớn như ai cắt da cắt thịt mình. Vì con tôi đã cố gắng, không thể để con không có cha, lịch sử không thể lặp lại.
Tôi sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, ba chạy theo người đàn bà khác khi bốn chị em còn nhỏ. Ba đem theo tất cả những gì mẹ con tôi có, chỉ để lại một mái nhà tranh rách nát, trống rỗng. Mới 7 tuổi, tôi đã vất vả ngược xuôi cùng mẹ mưu sinh, không công việc gì tôi chưa làm, không nỗi khổ nào tôi chưa từng nếm trải. Điều tôi mong ước nhất khi đó là có ba để được che chở, để được là đứa con nít đúng nghĩa, được ăn, ngủ, học hành và mè nheo với ba mẹ.
Tôi không muốn phải gánh vai trò một người cha khi mới 7 tuổi, không muốn phải đanh đá, nanh nọc để bảo vệ các em khi chúng bị ai ăn hiếp. 7 tuổi tôi không muốn trong đầu mình chỉ có cơm áo gạo tiền nhưng tôi đã trở nên như vậy vì không có một người cha. Tôi nhớ hoài cảnh em ôm gốc cột nhìn không rời mắt khi có ai đó cõng con mình trên lưng đi ngang nhà, những đêm em nằm ôm gối nói: "Ba nằm đây với con, đừng đi nữa nghe ba, đừng bỏ con”.
Rồi một buổi trưa em đã nói với người bạn cùng xóm: "Bạn ăn cái bánh 500 vì có ba mẹ. Mình chỉ có mẹ nên ăn cái bánh 200 thôi”. Tôi thầm hứa với lòng, mai này lớn lên, xây dựng gia đình, dù bất cứ lý do gì con tôi phải có cha, không sống thiếu thốn như chị em tôi ngày xưa.
Vậy mà cuộc sống không buông tha cho tôi, tại sao phải đóng tất cả các cánh cửa của tôi lại? Tôi đã rất nỗ lực, cố gắng từ khi mới 7 tuổi để kiếm tiền phụ mẹ, lớn lên tôi yêu bằng cả tấm lòng, mối tình đầu của tôi đi đến hôn nhân sau 5 năm dài vun vén, tìm hiểu. Kết quả tôi có một gia đình êm ấm với đứa con gái thật xinh xắn, thông minh và một công việc kinh doanh tương đối ổn định, chồng đi làm lương cũng khá.
Cuộc sống chỉ bình yên vài năm, hai năm gần đây tôi phát hiện chồng ngoại tình, có con riêng. Chị ta đã bỏ chồng và đứa con trai cho chồng nuôi để đến với chồng tôi. Tôi đau đớn như ai cắt da cắt thịt mình. Gia đình và người chồng mà tôi nâng niu, chăm sóc, gìn giữ, yêu thương bằng tất cả trái tim mình đã vỡ vụn. Vì con tôi đã cố gắng, không thể để con không có cha, lịch sử không thể lặp lại.
Anh chối phăng tất cả, tôi giả như không biết gì hết, làm như rất tin tưởng. Tôi cũng không tìm hiểu, theo dõi vì hiểu anh đã chối nghĩa là anh phải sống chỉn chu hơn, trách nhiệm hơn, không thể dành thời gian cho người phụ nữ đó nhiều được. Một khi tôi tìm cách để anh thừa nhận nghĩa là anh có lý do chính đáng để lo cho mẹ con người phụ nữ đó, gia đình tôi sẽ tan vỡ, con cái sẽ như chị em tôi ngày xưa.
Tôi đã sống như vậy vì con, vẫn chăm sóc, yêu thương anh như xưa nhưng sâu thẳm trái tim mình tôi đau đớn vô cùng, không biết bao đêm thức trắng, nước mắt đã tuôn rơi vì anh.
Rồi công việc làm ăn của tôi liên tục thất bại, bị lừa gạt, mất trắng những gì mình có, ngập trong nợ nần, vì giữ chữ tín tôi đã gồng mình đóng lãi những khoản vay, lãi mẹ đẻ lãi con. Suốt 6 tháng nay tôi phải đối diện với chủ nợ mỗi ngày, mượn đầu này, trả đầu kia. Chồng cũng cố gắng trả nợ cùng nhưng lực bất tòng tâm.
Cuối cùng tôi không còn khả năng chi trả, âm thầm dẫn con ra đi, rời bỏ gia đình, bỏ nơi tôi sinh ra và lớn lên, rời bỏ người chồng hết lòng yêu thương. Tôi rời Bình Dương ra Hà Nội, nơi tôi không có người quen nào. Khi đến Hà Nội tôi còn đúng một triệu trong người, đau đớn khi nhìn đứa con nhỏ, nó sẽ ra sao đây? Tại sao bao nhiêu đau khổ lại đổ xuống đầu tôi thế này? Tôi mệt mỏi, vợ chồng hết cách, bà ngoại quá nghèo, bà nội lại vô tình.
Bao nhiêu năm tôi làm chỗ dựa cho gia đình, luôn mạnh mẽ, vững vàng để chồng không phải lo lắng, mệt mỏi. Giờ đây, tôi muốn một lần được yếu đuối, được quan tâm chia sẻ. Ngày xưa 7 tuổi tôi thèm có ba để nũng nịu, yêu thương, thèm một vòng tay của mẹ nhưng nỗi lo cơm áo gạo tiền và ba đứa em nhỏ dại làm mẹ quên mất tôi còn rất nhỏ. Giờ đây tôi thèm một cái gì đó ấm áp, một bờ vai để tựa, để khóc cho thật đã, tôi thèm một cái choàng vai, an ủi, chia sẻ, dỗ dành.
Tôi quá mệt mỏi, tất cả các cánh của đã đóng lại với mẹ con tôi, tôi không muốn nhưng lịch sử đã lặp lại, phải làm sao đây? Cuộc đời tôi 30 năm vẫn nằm im trong cái bể khổ đó, hay mẹ con tôi ra đi cùng nhau để thoát khỏi bể khổ này?
Hoa