Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Sống trong ngục tù vì lấy chồng đẹp trai
Ở
nơi xa xôi ấy bọn chúng đã dàn dựng một vở kịch để nửa đêm chồng tôi ra khỏi phòng và thay vào đó là ông bạn quý hóa của hắn vào ngủ cùng cô bạn tôi. Tủi nhục và bẽ bàng, hôm sau cô ấy đã làm đơn tố cáo đám người ấy, chồng tôi không thể chối cãi tội đồng lõa. (Son)
Từ: Son Mai
Đã gửi: 18 Tháng Hai 2012 12:14 CH
Chồng tôi đẹp trai, có học, gia đình cơ bản. Đấy là tất cả những gì mà mọi người đều thấy, thế nhưng tôi, người vợ của anh ta đã cảm nhận được gì?
Bất kỳ cô gái nào cũng mong chờ ngày người yêu mình ngỏ lời muốn làm đám cưới, vậy mà tôi đã thảng thốt, sợ hãi khi anh ta nói ra điều ấy, bởi với tôi cái vẻ bề ngoài cao ráo, sáng sủa của anh ta đã không thể che đậy được những thói hư tật xấu và những lệch lạc trong nhân cách của anh ta. Vậy nhưng tôi vẫn đồng ý cưới, bởi một suy nghĩ lạ kỳ, tôi sợ rằng sau bao năm đi lại với hắn giờ nếu không lấy hắn thì sẽ không còn ai muốn lấy tôi nữa.
Nhưng ngay từ khi đó tôi đã cảm nhận được sự cay đắng rồi, bởi tôi biết bên trong vẻ cao ráo sáng sủa ấy của hắn chứa đựng cái gì. Tôi quen anh ta khi cả hai cùng là sinh viên, từ cái ấn tượng ban đầu cho đến mãi sau này của tôi về anh ta là hoàn toàn không có chút cảm xúc nào cả, từ những câu nói khô khan, lời lẽ thô thiển đến thái độ "không thèm chấp" của anh ta chỉ tạo cho tôi sự ác cảm.
Thế nhưng mọi thứ thay đổi khi bạn bè tôi cứ khen anh ta đẹp trai và "cậu và anh ấy rất đẹp đôi", rồi cả những khoe khoang của anh ta về gia đình đã làm tôi dao động và chấp nhận làm người yêu của anh ta. Mọi việc cứ thế trôi đi, tôi yêu mà không biết lý giải tình yêu là gì nữa, tôi chưa bao giờ thấy nhớ nhung hắn cho dù hắn có nghỉ hè, nghỉ Tết cả tháng cũng vậy. Và hắn cũng chỉ tỏ ra quan tâm đến tôi những khi hắn biết hôm đó bố mẹ tôi không có nhà và hắn có thể đến để thỏa mãn nhu cầu.
Nhưng mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy, những trái đắng bắt đầu rụng xuống đầu tôi chỉ sau vài tháng nhận lời yêu hắn. Hắn là sinh viên tỉnh lên học nên ở trong ký túc xá còn tôi ở nhà, một hôm hắn mang bộ mặt đưa đám đến gặp tôi, tôi ngốc nghếch lo lắng cuống quít hỏi han và hắn khóc ngon lành. Hắn nói hắn bị mất trộm và không còn tiền đóng học phí nữa mà sắp đến kỳ thi rồi.
Tôi sốt sắng lấy tiền tiết kiệm đưa cho hắn, không quyên an ủi vỗ về hắn và hắn cầm tiền ra về ngay sau đó, khi đó tôi chưa biết rằng chắn cạ và tá lả là niềm đam mê của hắn. Còn vô vàn những điều tiếng mà hắn gây cho tôi và những điều người ta nói với tôi về hắn nữa nhưng tra hỏi hắn thì hắn luôn "người ta không ăn được thì đạp đổ, anh không thèm chấp".
Ngay cả khi bạn tôi mất tiền và tôi phát hiện chính hắn lấy cắp vì những tờ tiền ấy là do chính tôi đã đưa cho bạn tôi để tổ chức picnic cho cả nhóm và đang nằm trong ví hắn, hắn cũng thề thốt như là oan ức lắm vậy. Tôi ngậm đắng nuốt cay chịu đựng mọi điều chỉ vì ngoài kia nhiều người nhìn tôi với ánh mắt ghen ty vì có người yêu đẹp trai, và có gia thế.
Sau đám cưới, bố mẹ đẻ cho tôi căn nhà đã mua từ mấy năm trước, không rộng rãi nhưng đủ để nhiều cặp vợ chồng trẻ phải ao ước, và cũng như khi yêu, trái đắng cũng nhanh chóng xuất hiện sau đám cưới. Khi tôi sắp sinh con gái đầu lòng thì hắn cầm về một tờ quyết định "Kỷ luật, chuyển công tác khác" của công ty đối với hắn.
Hồi đó hắn làm kế toán trong một công ty bất động sản lớn ở Hà Nội, hôm ấy hắn đã lấy cắp laptop của đồng nghiệp rồi mang ra hiệu cầm đồ, khi mọi người phát hiện người ta đã không khó để tìm ra hắn. Hắn đang đánh bạc ngay trên sân thượng của công ty và với chứng cứ không thể chối cãi hắn bị chuyển sang làm văn thư.
Những tưởng hắn sẽ cố gắng thay đổi, cố gắng học thêm và phấn đấu để quay lại, nhưng không hắn vẫn "bình chân như vại", có bảo hắn thi cử, học hành hay phấn đấu gì thì hắn cũng đáp lại "khó lắm, sợ...". Thế nhưng có việc nên sợ thì hắn lại không sợ, khi con gái tôi được hơn một tuổi thì hắn gây ra chuyện tày đình.
Tôi có cô bạn thân, thật bất hạnh là khi vừa kết hôn thì chồng cô ấy tai nạn và mất, một buổi chiều cô ấy nhắn tin cho tôi "Mình bị cưỡng dâm và vừa làm đơn tố cáo chồng bạn. Tha lỗi cho mình". Tôi rụng rời chân tay, lóng ngóng mãi mới gọi được vào số máy của bạn thì bạn chỉ khóc không nói được gì, gọi cho chồng thì hắn đang trên đường về nhà. Vừa vào nhà hắn đã quỳ mọp dưới chân tôi và khóc lóc, câu chuyện hắn kể làm tôi không thể tin nổi vì sự đốn mạt và vô liêm sỉ của nó.
Thì ra cô bạn tôi và hắn đã lén lút quan hệ với nhau nửa năm nay và hôm qua khi hắn nói "đi Hòa Bình đám cưới cùng với 2 anh bạn trong công ty" thì cô bạn tôi cũng đi cùng. Ở nơi xa xôi ấy bọn chúng đã dàn dựng một vở kịch bỉ ổi để nửa đêm chồng tôi ra khỏi phòng và thay vào đó là ông bạn quý hóa của hắn vào ngủ cùng cô bạn tôi. Tủi nhục và bẽ bàng, hôm sau cô ấy đã làm đơn tố cáo đám người ấy, chồng tôi không thể chối cãi tội đồng lõa vì nội dung tin nhắn hắn gửi cho bạn tôi "Ông sếp anh rất thích em, chiều ông ấy em sẽ có mọi thứ".
Cảm giác như trời sụp xuống đầu tôi, nhưng không thể nào khác được. Tôi bế con chạy sang nhà bạn, cả hai ôm nhau khóc ròng vì không biết tại sao đến nông nỗi này, dù cô ấy dan díu với chồng tôi nhưng giờ tôi lại phải đến để cầu xin cô ấy. Lần này cô bạn tôi đã để hắn thoát tội, còn tôi không biết tả cái cảm giác của mình thế nào nữa.
Vết thương lòng chưa kịp lành lại thêm vết thương mới, một năm sau vụ đó hắn bị công ty "đình chỉ công tác có thời hạn", lần này lý do là hắn đã khai khống hóa đơn để thanh toán công ty gần 30 triệu đồng. Ông anh trai thành đạt của hắn đã phải muối mặt đứng ra xin cho hắn về cơ quan mà ông ấy đang công tác, thế nhưng ở môi trường mới thì hắn lại giở trò mới. Bố mẹ tôi có mảnh đất nhỏ thuộc diện giải tỏa và nhận được số tiền gần 2 tỷ đồng.
Không biết ông con rể quý hóa đã vẽ ra những gì mà bố mẹ tôi đồng ý đưa tất cho hắn "để đầu tư". Khi tôi biết chuyện bắt hắn trả lại thì hắn nhất quyết không trả nữa vì lý do "đã mua xe ôtô, phần còn lại góp vốn đầu tư bất động sản hết rồi". Vì quá hiểu chồng, tôi đã cấp tốc đi học lái xe và giữ cái xe đó cho mình, truy tìm số tiền còn lại xem hắn đầu tư vào đâu, nhưng vô ích. Vài tháng sau hắn giả đò buồn bã thưa với bố tôi rằng "con đầu tư nhầm vào dự án ma nên mất cả rồi", không ai tin vào điều đó nhưng liệu có thể làm gì hắn đây?
Mệt mỏi, chán chường tôi bắt đầu phải lo thủ thế với hắn và không thèm quan tâm đến điều gì ở hắn nữa. Nhưng cuộc đời thật trái ngang, mọi việc cứ như bắt tôi phải thấy vậy, hắn gây chuyện hết ở xa rồi đến gần, và lần này là ngay trong ngôi nhà của tôi đang ở. Buổi sáng tất tả đi làm, đến cơ quan tôi mới biết mình quên điện thoại, chờ đến giờ giải lao chạy về nhà lấy điện thoại. Sợ con gái đang ngủ nên tôi tự mở khóa vào nhà thì hỡi ôi, một cảnh tượng có lẽ ít đạo diễn nào nghĩ ra được.
Bà giúp hơn 40 tuổi tồng ngồng vơ vội đống quần áo lao vào nhà vệ sinh, còn chồng tôi thì không tìm thấy cả quần, có mỗi cái áo trên người che che đậy đậy chạy lên gác, nhìn cảnh tượng ấy tôi sốc mà vẫn không nhịn được cười. Tôi không hiểu nổi mọi việc nữa, bà giúp việc xồ xề, thô thiển ấy là họ hàng do chính mẹ chồng tôi đưa từ Hưng Yên lên, ôi ông chồng đẹp trai của tôi ơi! Và vẫn như những lần trước, hắn van xin khóc lóc. Tôi hứa không nói điều này cho gia đình hai bên biết, nhưng ngay từ phút đó cả hai phải rời khỏi ngôi nhà của tôi.
Cứ nghĩ rằng tôi và đứa con gái khi ấy 4 tuổi có lẽ không còn phải chịu thêm trái đắng nào từ hắn nữa, nhưng không, một sơ xuất nhỏ lại bắt tôi phải phiền lòng. Khi hắn ra khỏi nhà tôi đã không nghĩ là phải thay toàn bộ ổ khóa, một hôm thấy đồ đạc hơi có xáo trộn, gọi hỏi hắn thì hắn nói chỉ đến lấy đôi giày đá bóng và tôi cũng chưa phát hiện ra mất mát gì. Phải rất lâu sau tôi mới phát hiện ra những thứ quan trọng đã không cánh mà bay gồm sổ đỏ ngôi nhà đứng tên tôi từ trước khi cưới, bằng tốt nghiệp đại học và giấy đăng ký kết hôn. Gọi hỏi hắn thì nhận được câu trả lời "anh không biết"!
Bi hài hơn, có cô gái nào đó của hắn chắc cảm động trước câu chuyện buồn mà hắn sáng tác ra, nên đã nhắn tin cho tôi tỏ ra cảm thông với nỗi khổ không được gặp con của hắn, "anh ấy sống tình cảm và quá yêu con" và còn đòi tôi phải thế này thế khác với hắn nữa. Thế nhưng thật đáng thương cho cô ấy, khi tôi gặp hắn để hỏi muốn gì khi cho người khác quấy nhiễu tôi như vậy thì trước mặt cả mẹ và chị dâu hắn đã nói trơ tráo "nó thích lao vào anh thì kệ nó, anh chỉ giải quyết sinh lý thôi".
Và để chứng minh cho sự vô tội của mình hắn đã khai rõ cô gái đó tên gì, quê ở đâu, bố cô ấy làm gì, chồng cô ấy làm ở phòng ban công ty nào và cả số điện thoại của cơ quan cô gái đó nữa vì hắn đã đến công tác tại công ty cô ta nên biết. Và tò mò tôi gọi thử số hắn cho thì quả nhiện đúng là có cô gái đó thật. Thật uổng phí tình cảm mà cô gái kia đã ngây thơ dành cho hắn.
Câu chuyện của tôi thật buồn, có lẽ không ai muốn thế cả nhưng tôi muốn kể tường tận mọi điều để tìm ra sự lý giải cho những sai lầm trong hôn nhân của tôi. Những người phụ nữ khi yêu hay khi lấy chồng ai cũng mong mình được yêu thương, được chia sẻ, được che chở khi khó khăn, được những cảm xúc nồng ấm từ người đàn ông của mình, tất cả những điều ấy nếu có chỉ có thể xuất phát từ tâm hồn, từ trái tim và những tố chất ở bên trong người đàn ông ấy.
Thế nhưng giống như tôi, chúng ta lại hay bị choáng ngợp bởi cái vẻ bề ngoài bảnh bao của họ che mắt, để đến khi hiểu ra thì lại kêu ca rằng chồng mình lạnh lùng, không yêu thương, không quan tâm, không tâm lý, bất tài, nông cạn, không có ý trí. Vậy đấy, thật khó để ai cũng có cơ hội làm lại lần nữa, nhưng nếu được làm lại chắc chắn tôi sẽ chọn cho mình người đàn ông cho tôi sự ấm áp trong tâm hồn chứ không để cái mẽ bảnh bao bên ngoài quyến rũ nữa.
Cảm ơn các quý độc giả và VnExpress.net đã cho tôi được chia sẻ.