Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Phẫn uất vì cha suốt ngày chửi bới mẹ con tôi
C
ứ bực tức, nóng lên là ông lại gọi điện cho mẹ tôi và chửi thề. Ông cũng luôn miệng nói rằng đi chùa, nghe sư giảng trên băng đĩa này nọ, tay thì đeo chuỗi nhà Phật, mà tới khi cãi với tôi là lại buông ra những lời tục tĩu.
Mẹ của tôi tội lắm, mẹ lúc nào cũng yêu chồng thương con hết mực. Hằng ngày phải thức sớm đi làm 45p bằng xe buýt, vì ở Mỹ mẹ còn rất khó khăn, chưa có nhà ở. Ngày nào mẹ cũng nhịn ăn sáng để bớt đi phần tiền nào, mặc dù tôi cứ phải nhắc là: bữa ăn sáng là quan trọng lắm đó mẹ!
Sự việc không đến nỗi nào, khi tôi càng ngày càng lớn, càng hiểu chuyện, nghe bà nội kể thì thấy xót xa cho mẹ, nếu năm xưa mẹ không theo gia đình qua Mỹ sống, mà ở lại Việt Nam thì tôi nghĩ gia đình tôi đã tan vỡ từ lâu rồi. Cha tôi là con trai trưởng và là con trai duy nhất trong một gia đình người Bắc nên từ nhỏ được nuông chiều, lười học nên chỉ học tới lớp 6, lớn thì cũng không thay đổi được tính gia trưởng.
Cũng may là mẹ tôi ở bên Mỹ và hàng tháng phải lo chi phí cuộc sống cho ông, nên ông còn có cái để tôn trọng mẹ, nhưng dạo gần đây, thì tôi không được rõ. Cứ bực tức, nóng lên là lại gọi điện thoại cho mẹ tôi và chửi thề. Tôi cảm thấy rất bất công.
Ngày nào gặp tôi, ông cũng luôn miệng nói rằng đi chùa, nghe sư giảng trên băng đĩa này nọ, tay thì đeo chuỗi nhà Phật, mà tới khi cãi với tôi là lại buông ra những lời tục tĩu. Tôi cứ góp ý nhiều lần, nhưng vẫn cứ thế thôi. Tôi nản chí lắm, chỉ mong ông hấp thụ được phần nào cái đức hạnh của tôn giáo mà ông theo. Nhưng hình như ông không có khả năng đó, càng ngày càng chỉ biết chì chiết mẹ con tôi.
Ông cho mẹ tôi 2 đứa con, một trai một gái, nhưng mọi chi phí cuộc sống của mẹ con tôi đều do mẹ tảo tần gánh hết. Thậm chí, còn gánh luôn cả cuộc sống của ông. Lúc nhỏ, tôi thật sự rất thương ông, vì ông “gà trống nuôi con” và chắc có lẽ tôi chưa hiểu chuyện nhiều, ông cũng thương tôi lắm.
Nhưng không hiểu tại sao dạo gần đây tính tình ông đổi hẳn, tin dị đoan, cứ tối ngày nói tuổi ngựa không làm chủ được chỉ làm công cho người ta thôi, vậy mà việc làm lại trái ngược lại, cứ suốt ngày đòi mẹ tôi đầu tư vốn cho để mở này mở kia. Mẹ tôi đâu có đủ tiền để mà đầu tư cho ông hoài như vậy được, nào là làm sắt, rửa xe thay nhớt, nào là mua xe tải cho chạy.
Sao ông không tự nhận thấy mình từ đó đến giờ có làm được gì thành công đâu. Điều này ông không công nhận thì ông phải tự suy xét và hỏi mọi người xung quanh chứ, chị em ruột của ông cũng nói thế mà? Ông không thành công trong việc làm chủ đã đành, thì ít ra cũng phải biết thân biết phận mà đi làm tự nuôi sống bản thân mình, để đỡ cực cho vợ cho con, suốt ngày cà phê cà pháo, hút thuốc và mua vé số cầu may. Không thì uống rượu với mấy ông chú xung quanh.
Tôi cứ nghĩ, tại sao điều tốt ông không vướng vào mà lại toàn gây ra cái xấu. Hôm nay đây, cũng vì việc bán nhà, mà tôi đã cãi với ông. Nếu ông không bảo rằng: Mẹ mày nói vậy phải không, để tao điện chửi mẹ mày, thì tôi cũng không nổ tung sau nhiều năm căm phẫn. Tôi cảm thấy rất bất công cho mẹ, cảm thấy mẹ thật vĩ đại, chịu đựng cái tính cách bao nhiêu năm nay, tôi cảm thấy không chịu nổi nữa rồi. Tôi đã nói: "Ông không có quyền đó, cái quyền chửi thề với mẹ”. Tôi cảm thấy không hối hận vì việc mình nói, nhưng tôi thấy khi nói chuyện điện thoại, thì mẹ sợ và buồn lắm.
Tôi luôn nghĩ rằng một người đàn ông không trách nhiệm với gia đình mà đi cưới vợ sinh con làm gì? Và lời giải thích tôi tự đặt ra là: Thì cũng một phần là do ngày xưa làm mai làm mối, cưới mà chưa yêu thương. Và tôi lại biện bác: Nhưng nếu không sẵn sàng cưới vợ thì làm ơn đừng thực hiện, cưới về rồi chửi rủa vợ con mình, có đáng không?
Mẹ tôi rất thương ông, và nặng tình cảm. Nên mẹ cố gắng chịu đựng những lần như vậy, cũng may là mẹ bên Mỹ, nên ông không làm gì được ngoài việc chửi rủa. Nhưng sau này rồi, khoảng chừng một năm nữa, ông sẽ đủ thời gian được phỏng vấn qua Mỹ, rồi ông sẽ làm gì nữa đây? Tôi không biết phải như thế nào với người cha như vậy. Thật sự rất phẫn uất.
Thanh