Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Nhớ lắm hương vị Tết quê hương
P
hải là cái bánh mật mẹ làm, mùi thơm của gừng già đọng mãi môi người, mới thấy hết dư vị Tết quê hương. Không xa lắm nhưng chưa đủ điều kiện để về sà vào lòng mẹ, vậy nên cứ mỗi khi mọi nhà râm ran chuốt lá gói bánh là lòng tôi nao nao nhớ mẹ, nhớ quê hương. (Ánh)
Từ: Thuận Ánh
Đã gửi: 18 Tháng Giêng 2012 11:27 CH
Phải là cái bánh mật mẹ làm, mùi thơm của gừng già đọng mãi môi người, mới thấy hết dư vị Tết quê hương. Không xa lắm nhưng chưa đủ điều kiện để về sà vào lòng mẹ, vậy nên cứ mỗi khi mọi nhà râm ran chuốt lá gói bánh là lòng tôi nao nao nhớ mẹ, nhớ quê hương.
Quê tôi nghèo lắm. Cụm từ “ăn rau má phá đường tàu” ấy là nói về cái nghèo của vùng quê đất cằn sỏi đá. Những ngày còn học phổ thông, tôi vẫn ao ước được nấu một nồi cơm nho nhỏ nhưng đúng chất cơm chứ không phải một nồi tám khoai lang với nửa lon gạo ở giữa. Nhưng Tết thì tâm lý chung của mọi người dân Việt Nam rồi: bánh chưng xanh, thịt mỡ dưa hành.
Mẹ tôi khéo tay với việc trình bày đủ loại bánh. Tôi thích ăn nhất là bánh răng bừa, một loại bánh nho nhỏ, dài dài như những chiếc răng bừa. Bánh răng bừa ở đây khác bánh răng bừa ở Hưng Yên: chiếc bánh dẻo hơn, trong hơn, gói bằng lá dong và không cần buộc dây. Chiếc bánh chỉ cần cố định bằng sự khéo léo của người làm bánh để làm sao tự thân lá giữ được chiếc bánh bên trong thẳng tắp, bám vào nhau và không hề bị nát. Và cái bánh mật mẹ làm, chắc và thơm, đậm đà lòng người xa xứ như tôi.
Không gọi điện cho mẹ thì thấy nhớ mà gọi về xong chắc mẹ thêm buồn. Nhà nghèo nhất xóm nhưng thời tôi ở nhà, nhà tôi lúc nào cũng chật ních. Bạn bè tôi rất thích ăn những chiếc bánh mẹ làm và thích sự gần gũi, thân thương ấm cúng của gia đình. Tôi vẫn là đứa hay văn nghệ, cái miệng lúc nào cũng véo von những câu hát rộn ràng để rồi khi đi xa, mẹ bảo cả hàng xóm cũng thấy vắng chứ không riêng gì mẹ.
Tết năm xưa buồn chuyện chồng mới mạnh dạn đầu tư về quê thăm mẹ. Bạn mang cành đào to tới tết, mẹ cứ đi ra đi vào như rảnh rỗi ngắm cảnh xuân. Mẹ bảo từ khi các con không ăn tết ở nhà, bố mẹ chỉ cúng cơm ông bà ông vải mà chẳng xem mai đào ngày này màu sắc ra sao. Nay con về, hình như mẹ muốn bù đắp những thiếu thốn khi xưa hay sợ con thèm, mẹ bày đủ loại bánh để làm và cả tuần cứ quẩn quanh lá lá lạt lạt, xay xay, giã giã.
Thương lắm cái lưng còng của mẹ, nhớ lắm tết quê. Ai có về Nga Hải- Nga Sơn- Thanh Hoá, nhắn dùm rằng lòng tôi gửi cùng vị gừng của bánh mật, vị thơm béo ngầy ngậy của bánh răng bừa và chút se se của gió mùa đông bắc. Dù có đi bốn phương trời, dù vật chất có đủ đầy hạnh phúc thì mỗi khi tết đến xuân về, con tim mỗi người lại rung lên nhịp đập quê hương tha thiết. Con sẽ về với mẹ. Đừng buồn con nhé mẹ ơi.