Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Ngôi nhà vẫn là của em và anh
E
m thông cảm cho anh, anh không có ý ghét em. Anh yêu em nhiều là đằng khác, anh không muốn làm em sợ, anh không muốn em khóc. Lúc em khóc tim gan anh như thắt lại. (Trần Hải Đăng)
From: Trần Hải Đăng
Sent: Sunday, May 18, 2008 2:38 AM
Subject: Gui toa soan: Gui muc nhan gui nguoi thuong
Em à, em ơi, anh biết là giờ này em suy nghĩ em suy nghĩ chuyện chúng mình. Anh xin lỗi. Em biết không. Anh ngồi nghĩ lại, anh thấy mình ích kỷ, anh muốn rằng anh yêu em 10 thì em cũng phải yêu anh lại 10. Anh đã sai, tình cảm con người không thể ép buộc được, anh hiểu, anh hiểu anh đã gây ra cho em những gì.
Buổi tối hôm đó, khi em tiễn anh ra xe buýt, nhưng chưa đến nơi, anh đẩy em vào trong, có thể em nghĩ anh ghét em. Không phải đâu em à! Đầu tiên là anh sợ em trễ hẹn với chị Linh à. Lúc đó đã 7h hơn rồi mà em còn tiễn anh ra xe rồi đứng đó một lúc nữa thì em sẽ muộn hẹn mất. Còn thứ hai, lúc đó trời tối, tối hơn những hôm khác, anh lo em đi về có chuyện gì xảy ra.
Em có biết là lúc em đi vào, anh đứng đó nhìn em cho đến khi anh chắc chắn rằng em đi về được. Anh mới sang đường đi về. Mỗi lần đến với em, chỉ cần thấy em cười là anh hạnh phúc rồi. Em có biết lúc đi với Tú, em đứng phía trong quầy sách nhìn ra anh, em cười, anh hạnh phúc lắm. Anh hạnh phúc vì đó là cô gái của anh, cười với anh, em biết không.
Những lúc anh để status “chán + buồn” rồi em hỏi anh có chuyện gì? Anh trả lời là không có gì đâu, vì đơn giản là anh có chuyện làm anh buồn thật. Em hỏi anh, anh vui lên một phần khi em quan tâm đến anh, muốn chia sẻ với anh, nhưng anh cũng không muốn em buồn theo với cái mà anh đang buồn nên anh đành phải nói là: “Không có gì”.
Chuyện buồn của anh đôi khi rất vu vơ, như là bỗng nhiên trong lớp có ai giỏi hơn mình, mình cảm thấy mình thua họ, thế là anh buồn, để rồi cố gắng, cố gắng học để hơn họ. Với anh em như là một kho báu lớn mà ông trời đã ban cho anh, anh muốn gói ghem, đùm bọc che chở cho em, anh không muốn làm em buồn.
Còn những gì anh viết trên blog lúc đó, vì anh nghĩ rằng: Khi hai con người yêu nhau, không chỉ đơn thuần chỉ có tình yêu. Họ tìm thấy ở nhau sự cảm thông, đồng cảm, có lẽ em cũng có những gì đó chưa hài lòng về anh, anh biết. Và anh cũng vậy. Cái quan trọng là, chúng ta cùng chia sẻ, cùng hướng đến một tình yêu mà lâu nay anh và em vẫn đang hướng đến. Em thông cảm cho anh, anh không có ý ghét em. Anh yêu em nhiều là đằng khác, anh không muốn làm em sợ, anh không muốn em khóc. Lúc em khóc tim gan anh như thắt lại.
Em à, em là người yêu đầu tiên của anh, anh cũng chỉ hơn em một tuổi, nên em biết đấy, anh chưa thể hiểu hết tất cả mọi thứ, em thông cảm cho anh nhé! Anh hoàn toàn không muốn chia tay em, cả em và anh đều biết rằng mình còn nhiều tình cảm dành cho nhau.
Anh không muốn mình chia tay, có tình yêu nào mà không trải qua các trắc trở, thử thách. Chúng mình cũng vậy, nhưng anh hy vọng đây chỉ là một thử thách chứ không phải là một nguyên nhân đổ vỡ. Anh muốn cùng em, dắt tay em, chúng ta cùng vượt qua thử thách này, và sau khi vượt qua thử thách, tình yêu của chúng mình sẽ càng sâu đậm.
Em bảo em cần thời gian suy nghĩ, anh sẽ không quấy rầy em trong một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ nhớ em biết bao nhiêu, thật khó khăn với anh, em cũng vậy..
Và một điều anh muốn nói chúng mình hãy vượt qua thử thách này em nhé! Tình cảm của chúng mình cũng sâu đậm, không dễ đổ vỡ mà em.