Số lần đọc/download: 4221 / 45
 
					Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
 					 
					
					 
					
					
		   			 
		   		
   	
 
Ngày nào em cũng mong được nhìn thấy anh
Đ
ã được 2 tuần rồi, em vẫn đang cố tìm niềm vui với bạn bè, đã không còn quá thê thảm như mấy ngày đầu, giờ mặt mũi em đã hết xanh rớt nhưng vẫn chưa thể hồng hào trở lại. Em không đổ tội cho anh đâu, em biết tất cả chỉ là do em không biết quý trọng bản thân mình thôi. (Lý)
Từ: Lý Đặng 
Đã gửi: 13 Tháng Chín 2011 12:48 SA
Em không muốn kêu gào để được anh thương hại đâu, nhưng thật sự em rất mong một lần được nhìn thấy anh. Ngày nào cũng vậy, lần nào cũng vậy, em rất mong sẽ tình cờ nhìn thấy anh trên đường, hay chỉ là thoáng nhìn thấy bóng dáng anh thôi, em sẽ nhận ra dáng anh ngồi xe, dáng anh bước đi, chả thể quên được. 
Đã được 2 tuần rồi, em vẫn đang cố tìm niềm vui với bạn bè, đã không còn quá thê thảm như mấy ngày đầu, giờ mặt mũi em đã hết xanh rớt nhưng vẫn chưa thể hồng hào trở lại. Em không đổ tội cho anh đâu, em biết tất cả chỉ là do em không biết quý trọng bản thân mình thôi, chắc điều em nhận lại chỉ là sự chế nhạo từ anh. 
Em cũng muốn quên anh đi lắm, nhưng đến ngủ trưa thôi em cũng mơ thấy anh, vậy thì quên sao được chứ. Trong giấc mơ, anh đứng đợi em ở cổng ký túc xá, đeo tai nghe và đang chăm chú đọc truyện, em đi ra và nhìn thấy anh cười, giống con ếch mà em đã tặng anh lắm. Giờ con ếch còn lại em vẫn giữ, nhưng nó chỉ còn lại một mình, nó vẫn cười nhưng trong tim nó buồn lắm anh ạ.
Đã có lúc em chợt mạnh mẽ, nghĩ rằng việc gì mình phải thế, vì sao mình phải buồn, vì một người giũ bỏ mình không thương tiếc và vẫn vui vẻ, chẳng cần biết mình vật vã ra sao. Nhưng rồi em vẫn quay trở về với hiện thực, đó là sự nuối tiếc khi để mất anh, đó là niềm đau khi anh đã ra đi, là nỗi nhớ khi không được nhìn thấy anh nữa.
Hai tuần rồi, thời gian sao chẳng qua nhanh hơn chút nào, giá như khi nhìn lại đã được 2 năm rồi thì có phải hình bóng anh trong em đã phai nhạt đi không. Nhưng nó mới là 2 tuần thôi, em không thể thôi nghĩ về anh, không thể xóa hết những gì thuộc về anh. Em vẫn giữ những thứ đó làm kỷ niệm, để ngày ngày sống trong kỷ niệm và những ký ức tốt đẹp.
Khi yếu mềm, em thường nghĩ là tại em nhàm chán quá, chả có gì đáng để anh yêu nên mới ra nông nỗi này. Còn khi lý trí trỗi dậy, thì em lại nghĩ rằng anh đã có người khác, có một ai đó xinh đẹp, giỏi giang, thông minh hơn em. Hay cũng có thể người ta hơn em vài tuổi, cũng có thể là do em quá hiền khi bên anh, em không thể giận hờn hay cáu gắt, khi gần bên anh em dường như không phải là em nữa.
Giờ cứ nhìn thấy bất cứ một điều gì liên quan đến anh, em lại chạnh lòng, đôi khi còn là sợ nữa cơ, kỷ niệm vẫn ùa về trong tim em. Ai cũng nói em còn trẻ, em có duyên, em còn gặp nhiều người, rồi em sẽ quên được thôi, nhưng sao em thấy khó quá, đó là điều không thể. Biết anh vẫn luôn vui vẻ như vậy, em cũng có chút vui đó, vui vì anh vui thôi chứ không phải vui vì anh đã quên em. 
Tất cả mọi thứ gắn với anh đã in đậm trong tim em rồi, làm sao xóa nó đi được chứ, xóa được thì nó cũng để lại sẹo mà mỗi lần nhìn thấy sẹo chắc chắn lại nhớ đến anh. Vậy nên em cũng chẳng muốn xóa nó đi làm gì, cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi. Em thật hèn nhát anh ạ, em nghĩ chẳng ai có thể làm em trở nên hèn nhát và mất hết lý trí đâu, trừ anh ra.
Em hay đi qua nhà anh, giờ em không nhầm đường khi đi từ Đại La vào nữa đâu, chả hiểu động lực gì mà em nhớ được. Em đã thành công khi cố gắng không gọi điện cho anh, ngày trước dẫu biết là nhắn anh cũng không trả lời, gọi anh cũng không nghe, thế mà sao em vẫn có những hành động ấy. 
Em biết như thế là làm phiền anh nhưng em vẫn làm. Giờ thì em đã không nhắn nữa rồi, em viết, viết để xả bớt nỗi niềm, cho vơi đi một chút, cho cái gì đó lấp vào khoảng trống mênh mông của anh đi nhưng không được anh, nó không tương thích, nó chỉ là tạm thời, khoảng trống ấy em vẫn hy vọng. 
Em đi qua nhà anh chả để làm gì cả, phải chăng chỉ là để nhìn xem đèn còn sáng không, anh có ở nhà không, vô nghĩa quá! Giá mà làm vậy thay đổi được cái gì đó! Dạy cho em cách quên một người đi anh, dạy cho em sống vui vẻ khi tình yêu tan vỡ đi. 
Có phải anh có bí quyết gì không, hay chỉ đơn giản là không yêu thật lòng. Vậy thì khi tình yêu đó tan vỡ, ta sẽ chẳng đau đâu. Chắc anh không nghĩ em lại yêu anh sâu nặng đến vậy, một con bé 18 tuổi đầu thì yêu đương gì chứ, chả thèm tán tỉnh gì mà nó lại thích mình thật, có phải anh nghĩ vậy không? 
Thật ra em muốn gửi đi lắm nhưng thôi, vì hiện tại em vẫn cố gắng được, em vẫn mong điều kỳ diệu xảy ra, mặc dù cơ hội đó vô cùng nhỏ, vì em cũng chỉ là một đứa con gái trong cả trăm đứa con gái mà anh biết, cũng chỉ là mẫu qua đường như bao mẫu mà anh đã chụp, cũng chỉ là một phép thử trong không gian mẫu vô cùng của anh. Em vẫn có ý định ngày nào đó sẽ tìm đến anh, cầu xin sự quay lại, em nghĩ là em sẽ làm vậy.