Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nỗi buồn ngày Tết
hiều lúc cảm thấy mệt mỏi rã rời, không còn sức để mà cào cắn dù có ai đó sẵn sàng làm vật thế thân. Đấy là lúc cảm thấy cuộc đời vô nghĩa nhất, là lúc mà nỗi đau triền miên âm ỉ ngày ngày gặm nhấm tâm can. Nỗi đau như một bóng ma ám ảnh từng ngày từng giờ, trong cả giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị.
From: Tím Bằng Lăng
Sent: Saturday, January 29, 2011 11:46 AM
27 Tết rồi! Ngoài kia cuộc sống đang sôi sục, ào ạt, đến cả những người đủng đỉnh nhất cũng đang hối hả với cái Tết cổ truyền. Đến đâu cũng thấy đào, quất, bánh kẹo rộn ràng, gặp ai cũng thấy hớn hở một câu chuyện tết. Còn mình? Không một xu dính túi, không chốn đi về, con bị nhà nội giữ mất. Khốn khổ thay lòng người! Đời còn gì khốn khổ hơn thế?
Không còn sức để mà đau, không còn cảm xúc để mà rơi nước mắt, tất cả đã két lại đặc quánh thành một vết sẹo lồi trong tim. Hận lòng người vô lương tâm, nham hiểm, tráo trở, hận mình đã quá cả nể ngây thơ. Rồi lại xót xa bởi ai mà biết được. Cuộc đời mà! Trên đời này có mấy ai đề phòng với chính chồng mình và nhà chồng?
Tuần trước, đứa bạn nhất quyết lôi bằng được đi mua sắm tết. Mua gì khi tiền ăn hàng ngày còn không biết lo sao? Sắm gì khi thèm một cái bánh mỳ donnerkeber có giá 12 nghìn cũng đành phải nhịn? Háo hức gì với Tết khi buộc phải gửi con về cho bà ngoại vì mẹ không đủ tiền nuôi con?
Tết là gì nhỉ? Mình đã đặt stastus như vậy trên nick chat. Có người bạn nhảy vào nói "Tết là dịp sum họp với gia đình". Là vậy sao? Cay đắng! Từ ngày 2 mẹ con ôm nhau ra đi, với hành trang là một ít đồ dùng cá nhân và vẻn vẹn 15 nghìn đồng, quyết rời bỏ ngôi nhà hai tầng rộng rãi mẹ cũng phải đổi bằng bao nhiêu tiền của, mồ hôi, nước mắt mà có lẽ nước mắt phải tính bằng sông nhưng lại là chốn địa ngục trần gian, đến nay cũng đã 2 tháng rồi.
Là hai tháng mẹ mất việc, là 2 tháng mẹ con ta sống nhờ tình người, vài người bạn tốt đã ra tay giúp đỡ vô điều kiện. Đó cũng là 2 tháng tủi hờn đớn đau, những đêm dài thức trắng mà nát ruột nhìn con ngủ. Con ngây thơ quá, đáng yêu quá, con như một thiên thần líu lo, vậy mà mẹ lại không thể mang lại cho con một cuộc sống đầy đủ cả vật chất và tinh thần.
Bố con ư? Lương 6 triệu mỗi tháng, sẵn nhà cao cửa rộng nhưng vẫn "vừa lĩnh xong đã hết rồi, không đủ tiêu vì sống một mình nó thế", đòi hỏi, trông mong gì được hả con khi mẹ con mình đã ra đi. Ngay cả khi cùng chung mâm, cùng chăn đắp mà mẹ vẫn thường xuyên phải ăn bữa nay lo bữa mai, có lúc phải cắm cả xe máy để lo trang chải cuộc sống thì giờ đây còn mong đợi gì ở lương tâm và trách nhiệm làm bố.
Giá mà mẹ đừng quá chắt chiu cho gia đình, cứ gầm rú lên như nhiều người đàn bà khác mỗi khi chồng đưa lương chậm, lương thiếu. Giá như mẹ đành lòng giữ lại một chút lương của mình làm quỹ đen, quỹ đỏ như người ta thường nói thì có lẽ hiện tại mẹ đã không phải khốn khổ thế này con ơi!
Hai tháng mẹ con mình ra đi là 2 tháng con thiếu vòng tay bố, mất hẳn cả lời hỏi han vốn đã rất ít của ông bà nội. Một mình mẹ ôm con lúc con ốm, lo chạy vay tiền mua thuốc cho con. Không một câu hỏi thăm cháu, không một lời hỏi con dâu tại sao phải ra đi. Im lặng như trên cõi đời này ông bà nội con chưa từng có cháu. Thế mà, đúng là lòng người!
Gần Tết mẹ chủ động cho con về nhà nội chơi mới ngày, đến giáp Tết sẽ đón con về với mẹ, dù sao đấy cũng là ông bà con mà, ngăn cấm làm sao được tình cảm ruột già máu mủ. Nhưng họ đang tâm giữ con lại đến ra giêng với lý do cháu nỗi dõi dòng họ, mặc dù con mới chưa tròn 2 tuổi. Chao ôi những toan tính của con người!
Có bao giờ những người mà con gọi là ông bà ấy nghĩ được rằng nếu những ngày qua không có những tấm lòng thơm thảo thấu hiểu hoàn cảnh của mẹ, mà chìa tay giúp đỡ thì mẹ con ta, cháu đích tôn của ông bà sẽ sống thế nào không? Sao 2 tháng qua ông bà không nghĩ là ông bà còn đang có một đứa cháu để mà quan tâm. Chẳng lẽ chỉ khi đến Tết mới cần có cháu để nối dõi?
Mẹ không thể chấp nhận xa con, những lúc khó khăn nhất mẹ con mình cùng có gì ăn nấy, mẹ phải đong đếm từng đồng quà cho con. Họ không quan tâm thì không có lý do gì ngày Tết đến họ lại có quyền chia cách mẹ con ta cả. Chỉ còn có con là niềm vui duy nhất của mẹ trong dịp triệu triệu gia đình sum vầy này.
Vốn liếng cả đời buôn thúng bán mẹt của bà ngoại con, những đồng tiền phải đổi bằng sự nguy hiểm đến tính mạng người thợ mỏ của bác con gom góp, chắt chiu để mẹ và người con gọi là bố có được căn nhà ấy giờ thành công cốc. Mẹ ra đi tay trắng, mất tất cả, cũng bởi ở đời mấy ai học được chữ ngờ, mấy ai dứt ruột cho con, cho em lại còn lo phòng bị?
Cũng tại lòng người nham hiểm quá, đồng tiền đã làm mờ mắt, biến những con người tưởng như là tri thức, là cao cả thành kẻ tiểu nhân hút máu người. Đau đến không khóc nổi, chỉ muốn đập phá, muốn gào thét, muốn ngấu nghiến cắn xé một ai đó để hả cơn giận, hả nỗi hận đã chất chứa trong lòng bao lâu nay.
Nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi rã rời, cảm thấy không còn sức để mà cào cắn dù có ai đó sẵn sàng làm vật thế thân. Đấy là lúc cảm thấy cuộc đời vô nghĩa nhất, là lúc mà nỗi đau triền miên âm ỉ ngày ngày gặm nhấm tâm can. Nỗi đau như một bóng ma ám ảnh từng ngày từng giờ, trong cả giấc ngủ chập chờn đầy mộng mị. Một mình mẹ vật vã chiến đấu với bóng ma ấy.
Nhưng mà mẹ vẫn cười con ạ, vẫn cố cho ra nụ cười phớt đời. Chẳng lẽ lại để bà ngoại và các bác con nhìn thấy nước mắt mẹ rơi? Họ cũng khổ tâm lắm rồi, họ cũng đang cố gắng tránh nhắc đến chuyện buồn để mẹ vui, không lẽ nào mẹ để những người cả đời vất vả vì mẹ ấy thêm một lần nữa phải đau vì mẹ.
Tết đến rồi mà mẹ chỉ còn có 100 nghìn trong người, tiền nhà và tiền ăn đều chưa đóng. Biết lấy gì mua biếu bà ngoại con một chút quà dịp xuân về cho đúng lễ nghĩa làm con?
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)