Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Mong anh tìm được cô gái ngoan hiền như mong đợi
E
m đã chọn con đường rời xa anh, dù em biết điều này không phải dễ. Tim em nhói đau. Đêm đêm lòng em vẫn tái tê khi nghĩ đến hình bóng anh, khi nhớ đến những con đường mà ta đã đi, những lối nhỏ nơi công viên, những chỗ ta cùng ngồi trò chuyện. (Hien Tran)
From: Hien Tram
Sent: Friday, January 11, 2008 1:49 PM
Subject: Anh có còn nhớ đến em không?
Đã lâu rồi ta không gặp nhau. Anh có nhớ tới em không? Câu hỏi này em tự đặt ra, hỏi chỉ để hỏi bởi em cũng không cần và không muốn nhận được câu trả lời.
Chúng ta chưa kịp cùng nhau bước vào tình yêu thì đã nhanh phai nhạt. Em không hề luyến tiếc, không hề muốn níu giữ, không hề muốn hàn gắn lại đâu anh. Bởi em đã kịp nhận ra một điều, nhận ra từ lâu lắm rồi, từ khi hai ta còn gặp nhau cơ: Anh không phải là người em cần trong cuộc đời này. Em chỉ buồn cho mình em thôi. Em đâu phải là cô gái trải nghiệm, vẫn hồn nhiên lắm thế mà chưa kịp bước vào tình đầu đã nhanh phai nhạt.
Thời gian chúng ta gần nhau thật quá ít đúng không anh. Dù chưa phải là tình yêu nhưng em đã hy vọng, đã cố gắng sống hết mình vì anh. Em ngây ngô bộc bạch cùng anh mọi suy nghĩ của mình, kể cả những suy nghĩ khờ khạo nhất, ảo tưởng nhất của một cô gái chưa đủ trưởng thành, chưa đủ lớn khôn. Em chân thành với tình cảm đó và hy vọng đón nhận lại từ anh.
Nhưng thời gian trôi đi, em ngày càng bị hụt hẫng. Tình cảm của chúng mình không như em nghĩ, dường như anh dành quá ít tình cảm cho em. Tình cảm của anh, sự quan tâm của anh không đủ làm trái tim em rung động, không đủ để nó đập những nhịp đập ấm áp của tình yêu, hạnh phúc. Chẳng lẽ tình yêu đầu của em lại tẻ nhạt và hời hợt vậy sao? Em không bao giờ chấp nhận điều đó, em coi trọng tình yêu thương hơn bất cứ điều gì khác, em không thể sống được khi hai ta lạnh nhạt với nhau như vậy đâu anh.
Em đã chọn con đường rời xa anh, dù em biết điều này không phải dễ. Tim em nhói đau, tái tê. Những kỷ niệm chúng ta có với nhau dù là ít thôi, chưa đủ sâu sắc nhưng em làm sao có thể quên được. Anh là người đầu tiên em mở lòng mình đến thế, là người đầu tiên em cầm tay theo cách của hai người yêu nhau. Đêm đêm lòng em vẫn tái tê khi nghĩ đến hình bóng anh, khi nhớ đến những con đường mà ta đã đi, những lối nhỏ nơi công viên, những chỗ ta đã cùng ngồi trò chuyện.
Anh cũng xa em như chẳng hề luyến tiếc. Anh không có tình cảm với em hay anh đã có người khác? Những gì em đã dành cho anh chẳng lẽ không đủ để ngày Noel, ngày Tết… anh nhắn tin chúc mừng em với tư cách là hai người bạn hay sao? Em không đủ phũ phàng để làm như anh, dù không phải là gì của nhau nhưng em vẫn luôn tôn trọng và dành cho anh những ý nghĩ tốt đẹp nhất. Con người đâu cần cay nghiệt, bạc bẽo với nhau như thế anh.
Em không phải là người yếu đuối, ủy mị, tình cảm của hai ta cũng chưa đủ lớn, chưa phải là tình yêu, em đủ mạnh mẽ để quên anh. Vết thương này chỉ là ngoài da thôi, sẽ rất nhanh lành anh ạ.
Mùa đông năm nay lạnh lắm, em cầu chúc cho cả anh và em rồi đây sẽ gặp được người thực sự yêu mình. Người đó sẽ cho em cảm nhận thấy em là người được yêu, được sống trong sự ấm áp của tình yêu. Em cũng mong anh tìm được cô gái vừa ngoan, vừa hiền lại vừa xinh như anh mong muốn.