Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Mình chia tay anh nhé
P
hải nói lời chia tay thế này em đau lòng lắm, vì tim em vẫn còn những thổn thức yêu thương, vẫn còn ngập tràn hình bóng của anh. Nhưng thật tiếc, em không phải là người mang lại hạnh phúc cho anh, không phải là người có thể chia sẻ với anh suốt quãng đời còn lại. (Vu Lan Huong)
From: Vũ Lan Hương
Sent: Tuesday, May 27, 2008 5:24 PM
Subject: Gui toa soan: Xa Anh khong phai vi khong con yeu Anh...
Anh yêu!
Anh có ngạc nhiên vì em lại làm như thế này không? Thực ra, đã nhiều lần em muốn thẳng thắn nói với anh những suy nghĩ và quyết định của mình. Song, khi gặp anh, ngồi đối diện với anh, em lại không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ của mình. Vì thế, đêm nay, lại một đêm mất ngủ, em quyết định sẽ viết hết ra đây những tâm sự thật nhất của lòng mình, em hy vọng anh sẽ hiểu…
Đây không phải là lần đầu tiên em mất ngủ. Dạo này em buồn lắm, cứ đêm xuống là em lại khóc. Khóc cho em, cho tình yêu, cho sự đổ vỡ mà em không hề mong muốn. Từ khi anh nhắn tin cho em, rằng anh không làm được những điều em yêu cầu, rằng điều đó nằm ngoài khả năng của anh… thì tất cả trong em là một sự đổ vỡ.
Đêm hôm đó, em đã khóc rất nhiều. Và những ngày sau đó, nghĩ lại từng câu nói của anh, em lại khóc rất nhiều. Em thấy đau lòng lắm. Yêu cầu của em có gì là sai, là ghê gớm? Mình thật sự yêu nhau, thật sự muốn đến với nhau thì mình phải xác định rõ ràng hướng đi cho mình, phải có kế hoạch và mục tiêu cho cuộc sống để chúng ta có đích mà phấn đấu chứ?
Chúng ta đâu còn ít tuổi để biến tình yêu là một trò chơi? Anh chưa bao giờ thẳng thắn trao đổi với em về dự định cho tương lai của chúng mình. Hay anh yêu nhưng không xác định điều đó? Em thật sự rất buồn. Một người đàn ông sắp bước vào tuổi 30 không thể nói mà mình yêu chơi bời hay không có kế hoạch cho tương lai được. Em không hiểu và không thể lý giải được tại sao anh lại nói với em như thế?
“Thuyền theo lái, gái theo chồng”. Em sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu, nếu ở đó có anh. Em không nói rằng anh phải ở Hà Nội, hay một nơi nào đó nhất định. Em chỉ nói rằng, nếu anh ở Hà Nội, anh không phải lo công việc cho em, em sẽ tự lo cho bản thân mình được.
Nhưng chúng ta phải có một ngôi nhà trú thân. Điều đó không chỉ vì bản thân chúng ta mà chúng ta còn phải nghĩ cho thế hệ con cái nữa. Nếu không đủ điều kiện thì chúng ta về Phủ Lý, em cũng sẽ tự lo được cho mình một công việc (đó là quê em). Hoặc về Thái Bình thì em không quen biết ai và anh phải tạo cho em một công việc ổn định. Những điều kiện đó có gì là quá khó và ngoài khả năng?
Nếu chúng ta xác định đến với nhau, thì đó là những điều cấp thiết của cuộc sống mà chúng ta phải đáp ứng được. Vậy mà anh nói anh không làm được thì em biết phải làm sao?
Em là con gái, cần phải xác định rõ ràng mọi thứ để em có thể yên tâm trao thân gửi phận. Em cần có kế hoạch, mục đích để phấn đấu. Chứ sống mà không có mục đích để phấn đấu thì thật là vô nghĩa.
Em cũng không hiểu vì lý do gì mà anh không thể thẳng thắn nói với em những suy nghĩ của anh. Em đã hỏi anh về vấn đề này rất lâu rồi, tại sao anh lại trốn tránh và không nói rõ những suy nghĩ của mình? Anh chỉ đến bên em, im lặng và mặc cho cuộc sống đưa đẩy, mặc cho tuổi xuân của em bình lặng qua đi.
Sau mỗi lần em thẳng thắn hỏi anh, anh lại nói để cho anh suy nghĩ. Khi thì 1 tuần, 2 tuần, rồi 1 tháng, 2 tháng… Thời gian cứ trôi mà anh không hề có câu trả lời cho em. Thà anh cứ nói với em từ sớm để em ra đi mà không phải vấn vương, đằng này… Anh cứ im lặng thế em cũng không biết anh đang nghĩ gì, tính toán điều gì.
Đây cũng không phải lần đầu tiên em viết mail cho anh (nhưng là lần đầu tiên và lần cuối cùng em tâm sự với VnExpress). Em đã thẳng thắn khi trao đổi với anh về bản thân em, về cuộc sống, về công việc… Nhưng em chưa bao giờ nhận được sự chia sẻ từ anh. Thật sự, có nhiều lúc em buồn, em cũng không liên lạc với anh, vì nghe anh nói em càng buồn hơn.
Có thể có nhiều cách để người ta thể hiện mình, nhưng em thì chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng hay chia sẻ từ anh. Tình yêu gì mà một tuần gặp nhau được một lần, mỗi lần được 2-3 tiếng. Thậm chí còn lâu hơn mới gặp nhau. Và khi chúng ta bên nhau, chúng ta chưa bao giờ chia sẻ với nhau những vui buồn của cuộc sống và công việc.
Em hầu như không dám chia sẻ với anh, vì mỗi lần tâm sự với anh, em chỉ càng thêm buồn mà thôi. Chưa bao giờ anh ôm em vào lòng, chia sẻ với em những khó khăn của cuộc sống. Em lúc nào cũng phải gồng mình lên để chứng tỏ rằng mình mạnh mẽ, để đối đầu với những khó khăn của cuộc sống. Cũng có đôi khi em cảm thấy bế tắc nhưng cũng không dám chia sẻ với anh.
Và ngược lại, bản thân anh cũng không bao giờ chia sẻ với em những khó khăn hay vui buồn của cuộc sống. Em và anh như 2 thế giới tồn tại song song và phẳng lặng, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở một điểm rồi lại đương ai nấy đi… Em cũng xin thẳng thắn nói với anh rằng: có lẽ cách sống, quan điểm và suy nghĩ của chúng ta không giống nhau, không có điểm chung nên chúng ta khó tìm được tiếng nói chung và sự chia sẻ với nhau.
Giờ đây sau 2,5 năm yêu nhau, em ngỡ ngàng giật mình nhìn lại, thời gian không phải là nhiều, nhưng cũng không phải là ít, vậy mà giữa chúng ta lại có những khoảng cách vô hình không thể lấp được.
Mong muốn lắm em là người mang đến nụ cười cho anh, cùng anh xây dựng một mái ấm hạnh phúc, cùng ở bên nhau những tháng ngày tươi đẹp. Nhưng, em đã không làm được điều đó rồi.
Bởi vì, tình yêu phải xuất phát từ hai phía. Phải từ sự tự nguyện, phải cùng nhau nhìn về một phía. Một mình em không làm nên điều gì cả. Em không muốn có cảm giác là người theo đuổi anh, gò bó anh mà không có định hướng cho tương lai. Hai năm qua, tình cảm của anh dành cho em đã thay đổi rất nhiều.
Giờ đây em cảm thấy anh không còn yêu em nữa, hoặc có yêu thì tình yêu đó cũng không đủ mạnh để vượt qua sóng gió thử thách của cuộc sống. Bởi vì, nó không có nền tảng, không có tương lai và không có sự sống. Nói làm sao cho hết nỗi lòng của em lúc này? Em đau lòng lắm. Anh có biết không? Cứ nghĩ đến chuyện chia tay, phải rời xa người mình yêu thì em lại không cầm được nước mắt.
Nhưng giờ đây, em vẫn phải nói với anh rằng mình chia tay anh nhé. Cảm ơn anh đã ở bên em 2 năm qua, dù thời gian không nhiều. Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu ngọt ngào, dù điều đó thật ngắn ngủi. Cảm ơn anh vì tất cả những gì tốt đẹp nhất anh đã dành cho em.
Phải nói lời chia tay thế này em đau lòng lắm, vì tim em vẫn còn những thổn thức yêu thương, vẫn còn ngập tràn hình bóng của anh. Nhưng thật tiếc, em không phải là người mang lại hạnh phúc cho anh, không phải là người có thể chia sẻ với anh suốt quãng đời còn lại. Chia tay không phải vì em không còn yêu anh, mà vì em không thể sánh bước cùng anh tới một chân trời hạnh phúc được.
Suốt thời gian bên nhau, nếu em có điều gì chưa phải (anh cũng chưa bao giờ nói với em về điều này) thì em cũng mong anh bỏ qua để chúng ta mãi nhớ về nhau với những hình ảnh đẹp nhất.
Em không ân hận, không tiếc nuối. Vì em đã sống hết mình, sống chân thành với anh. Chỉ có điều, không thể đến được với anh thì em phải chấp nhận thôi. Em chỉ buồn, buồn vì sự chia ly đổ vỡ, nỗi buồn này không biết khi nào mới nguôi ngoai…
Giờ đây, vẫn là một mình em bước đi trên mọi ngả đường như ngày nào, nhưng có một cái gì đó chống chếnh chơi vơi…