Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Mấy tháng mới được gần gũi vợ một lần
T
ôi cảm thấy thật thiệt thòi vì đây là nhu cầu vợ chồng chính đáng. Tôi khuyên nên đi khám xem sao thì chỉ ậm ừ, hay ngại ngùng thế nào rồi thôi. Cô ấy rất hay đánh con, không ăn cũng đánh, không ngủ cũng đánh mà không cần biết lý do tại sao.
Tôi năm nay 37 tuổi, vợ kém 3 tuổi, có 2 con gái, vợ chồng đều là công chức nhà nước làm việc ở các cơ quan trung ương. Cô ấy làm trong ngành an ninh nên tính tình có phần khô khan và cứng nhắc theo kiểu “mệnh lệnh quân đội”. Tôi được ăn học đàng hoàng, từng được học bổng đi du học ở nước ngoài về. Chúng tôi quen nhau 8 năm về trước, khi ấy tôi đã đi làm trong ngành bưu điện, thời ấy lương khá cao, được sự hỗ trợ của gia đình mua được nhà riêng ở Hà Nội, công việc làm ổn định.
Hồi đấy cũng có nhiều cô gái thích nhưng thực sự tôi không thấy rung động nên không quyết định đi đến hôn nhân với ai. Qua một người quen tôi đã biết vợ, cô ấy sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ, lên Hà Nội học đại học được bố mẹ mua cho một căn hộ tập thể cũ. Một thời gian sau, bố cô ấy chuyển công tác lên Hà Nội còn mẹ vẫn ở tỉnh. Hồi mới quen, cô ấy là sinh viên mới ra trường, chưa đủ lo được cho bản thân, vẫn phải sống nhờ vào bố mẹ.
Khi mới quen, tôi chỉ nghĩ vợ không phải con nhà giàu, bố mẹ làm to hay xinh đẹp gì nhưng được cái mộc mạc có phần ít nói và hơi “ngố”, vì hầu như không quan hệ với xã hội nhiều, sống cùng bố và em gái chắc sẽ rất đảm đang quán xuyến việc gia đình và dễ dạy bảo sau này. Tôi đã có nhà cửa, đồ đạc mua sắm ổn định rồi, vợ chồng cưới nhau về chỉ có làm mà ăn nữa thôi. Sau này tôi cũng biết, thực ra gia đình cô ấy rất phức tạp, bố mẹ không hợp nhau, bằng mặt mà không bằng lòng, vợ con dè bửu sau lưng coi bố chẳng ra gì. Bản thân vợ mặc dù đã lớn nhưng luôn bị bố đánh đập, nghe nói có lần hàng xóm phải chạy vào can mới được.
Tôi không biết rõ nguyên nhân nhưng chắc chắn cũng phải thế nào, hư hỗn lắm mới ra nông nỗi ấy vì bố vợ là người rất quan tâm con cái. Nhiều lần tôi định hỏi nhưng cô ấy nhất định không tiết lộ, gặng mãi thì có khi chỉ khóc, tôi cũng hoang mang. Bị đòn roi nhiều, cô ấy trở thành một con người lầm lì, lạnh lùng ghê người, luôn luôn chất chứa hận thù trong lòng.
Đáng ra, lớn lên trong một gia đình như thế cô ấy sẽ phải biết nâng niu, trân trọng hạnh phúc gia đình mình sau này, tránh những đáng tiếc tương tự cho chính các con, nhưng tôi đã nhầm. Càng ngày cô ấy càng không coi ai ra gì, nhất là khi có được tiền lương tương đối đủ sống, khoảng 10 triệu đồng một tháng, ngoài lương ra hầu như không có khoản nào khác. So với tôi thì hệ số lương ngành an ninh cao hơn, nhưng thực tế về thu nhập chung cả năm cũng chỉ ngang vì tôi cũng chăm chỉ cày cuốc thêm ngoài.
Trong gia đình, tôi không đưa lương cho cô ấy mà phân công mỗi người chi trả mỗi việc, nhưng đi đâu vợ cũng nói chi tiêu hết trong nhà và cho cả tôi nữa. Tôi sợ nhất sự dối trá, mặc kệ sự thật, vợ sẵn sàng bịa đặt và thêu dệt lệch lạc mọi chuyện để hạ uy tín của tôi với mọi người kể cả bố mẹ 2 bên, kể công của vợ với mọi người. Ví dụ đơn giản, cô ta không nói với tôi mà tự nhờ cậu em rể chở đi khám bệnh cho con tôi, rồi về gọi điện mách với mẹ chồng là tôi không có trách nhiệm để cô ấy phải nhờ đến em rể. May mà mẹ tôi biết hết sự thật.
Vợ luôn yêu cầu tôi phải làm theo ý dù là những việc nhỏ nhất, nếu tôi không làm thì mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia, gọi không nói hỏi không thưa, rất thiếu lễ độ. Điều đáng nói là các yêu cầu của cô ấy rất vô lý và hách dịch. Chẳng hạn có lần ăn xong cô ấy kêu hơi mệt lên giường nằm sai tôi dọn dẹp, làm hết việc nọ đến việc kia.
Tôi không thể đáp ứng hết được, ngôn từ cô ấy sử dụng không thể chấp nhận, trơ trẽn, sống sượng đến nổi da gà. Cô ấy rất hay nói trống không và ngắn gọn như kiểu ra lệnh. Ấy vậy mà vợ rất muốn được quan tâm chiều chuộng, rất muốn tôi tỏ ra ga lăng với mình nhưng chưa bao giờ chủ động quan tâm đến chồng. Tôi đã nhiều lần góp ý, thậm chí đã có lần cho mấy cái bạt tai về cách cư xử trẻ con vô lễ nhưng hình như không có tác dụng mà tình trạng còn tệ hơn.
Vợ còn tỏ ra rất phân biệt nội ngoại, quần áo, thức ăn nhà nội gửi cho cô ấy đều không thèm động tới và không cho con cái ăn hay sử dụng, tỏ ra vẻ không cần, tẩy chay. Tôi có nhắc thì luôn lấy lý do thế nọ, thế kia để lấp liếm: to quá, nhỏ quá, nhiều đạm hay lắm mỡ. Bố mẹ tôi luôn để dành các thứ ngon, tốt để gửi cho các cháu giờ cũng chán, không muốn gửi gì cả vì không được sử dụng. Trong khi đó, nếu bên ngoại cho gì dù quần áo có ngắn cũn cỡn cũng cho con mặc rồi đi khoe các nơi ra vẻ là bên ngoại quan tâm.
Vợ tôi không thấy có trách nhiệm gì với gia đình chồng, không bao giờ tự gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng ốm đau, hơi tí là kêu mệt hay đổ cho con cái ốm đau nọ kia để thoái thác trách nhiệm. Cô ấy coi nhà ở như nhà trọ, không thèm dọn dẹp thu vén, thậm chí có tí ngõ trước cửa 8 năm nay chắc số lần quét tính trên đầu ngón tay. Cô ấy quan niệm nhà này bố mẹ tôi xây, không phải nhà riêng của chúng tôi nên cũng như nhà trọ. Khi nào có tiền sẽ mua nhà ra ở riêng để cô ấy còn đón bố mẹ về nuôi lúc già vì nếu ở nhà tôi thì không tiện, riêng tôi luôn sẵn sàng mời ông bà đến ở.
Chuyện chăn gối thì khỏi phải nói, mấy tháng mới được một lần gần gũi, tôi cảm thấy mình thật thiệt thòi vì đây là nhu cầu vợ chồng chính đáng. Tôi khuyên nên đi khám xem sao thì chỉ ậm ừ, hay ngại ngùng thế nào rồi thôi, luôn lảng tránh mỗi khi tôi đòi hỏi. Cái này cũng một phần làm cho tình cảm mỗi ngày nhạt dần.
Chăm sóc con cái tôi lại càng không tin tưởng, cô ấy rất hay đánh chúng, không ăn cũng đánh, không ngủ cũng đánh mà không cần biết lý do tại sao. Có lần tôi thử nếm bát cháo của con, thật sự không nuốt nổi thì liệu chúng có ăn được? Mỗi lần nấu ăn thì thật kinh hoàng, chỉ mỗi món rau muống xào thịt bò thôi mà khu bếp nhà tôi đã chật chội lại lanh tanh bành ra, xoong chảo bát đũa mỗi nơi một cái. Tôi nói thì cô ấy bảo có giỏi thì đi mà nấu nướng, cho ăn, cho ngủ, chỉ có thế thôi. Tôi đã đôi lần thử cho con ăn, ru con ngủ và thấy không đến nỗi căng thẳng như mẹ nó làm, tôi rất sợ điều đó ảnh hưởng đến tinh thần bọn trẻ.
Tôi không phải mẹ chúng mà cứ chăm sóc con suốt thế được, cô ấy không làm tròn trách nhiệm người mẹ, trong khi gia đình còn rất nhiều việc khác mà tôi phải lo. Với con lớn thì hơi tí là mày mày tao tao, nhiều lúc cháu rấm rứt khóc vì cách xưng hô như thế. Cô ấy rất chủ quan trong việc chăm sóc con, mỗi khi các cháu ốm không đi khám mà ra hiệu thuốc để mua. Thậm chí có lần đi khám về, bác sĩ kê đơn nhưng ra hiệu thuốc họ nói thế nào lại không mua mà theo tư vấn của mấy cô bán thuốc. Vì thế, con tôi bệnh đơn giản mà rất lâu khỏi, uống rất nhiều thuốc kháng sinh.
Tôi cũng tự thấy mình có phần trách nhiệm trong tất cả mọi việc, nhưng dù tôi có sai lầm gì đi nữa thì một người vợ như thế này không thể chấp nhận được. Tôi cảm ơn vợ đã sinh 2 bé gái xinh xắn nhưng sống thế này tôi thấy rất mệt mỏi và căng thẳng vô cùng. Công việc cơ quan đã tối mắt tối mũi, về đến nhà lại căng như dây đàn, tôi không muốn tiếp tục nữa, phải sống cho có ý nghĩa vì cuộc đời ngắn lắm.
Tôi rất thương con, đứa lên 7, đứa lên 2, vì chúng không có tội lỗi gì mà phải chịu thiệt thòi nhiều quá. Đứa lớn cũng bắt đầu hiểu được điều gì đó, nhiều lúc nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nghĩ cũng tội nghiệp, nhưng lại nghĩ nếu chúng liên tục phải chịu đựng cảnh này thì không biết hậu quả về mặt tinh thần sẽ thế nào, thà rằng chia tay, ly dị có khi còn tốt hơn.
Mong các anh chị cho tôi lời khuyên, quyết định của tôi như vậy đã chính xác chưa? Xin cảm ơn rất nhiều.
Nhân