Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Mất vợ vì quá ghen
V
ợ cảm thấy như mình là tội phạm, còn tôi là công an và nhà tôi là nhà tù. Chuẩn bị bước chân về nhà, vợ đã phải chuẩn bị những câu trả lời để đợi tôi về hoặc lo lắng xem hôm nay có trận ghen nào không.
Tôi lớn lên trong một gia đình nhà giáo truyền thống, gia trưởng. Tôi lấy vợ bằng tuổi, cô ấy là bạn học, hiền lành và có cá tính tiềm ẩn mạnh mẽ. Công chúa của vợ chồng tôi ra đời sau gần 2 năm. Tôi có công việc ổn định, thu nhập cao, tính cẩn thận, sạch sẽ và chu đáo. Với lòng yêu vợ, thương con, tôi luôn dành lấy mọi việc trong gia đình, từ việc nhỏ đến việc lớn, việc gì làm được đều làm ngay và luôn, bên cạnh đó tính gia trưởng ngày càng phát huy.
Vợ luôn nhường nhịn tôi, thậm chí thu mình lùi về phía sau để tôi tiến bước. Tôi cảm thấy hãnh diện về những điều đã làm được cho gia đình, cho nội ngoại mà không biết trong lòng vợ có nỗi buồn ghê gớm. Vợ cảm thấy vai trò trong gia đình ngày càng nhỏ bé, tiếng nói ít trọng lượng dần và thiếu đi sự tôn trọng từ phía tôi. Nỗi buồn đó không được chia sẻ, tâm sự ngày càng lớn. Tôi vô tình không tạo điều kiện cho vợ với đúng nghĩa là người “vợ” trong gia đình.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi càng yêu gia đình hơn, đi làm chăm chỉ kiếm tiền, về nhà chăm sóc vợ con. Nhiều hôm, tôi tắt máy tính, thu dọn tài liệu đi ngủ cũng đúng lúc trời rạng sáng. Gia đình là mơ ước của nhiều người, vật chất đầy đủ, vợ đẹp con khôn, thường xuyên đi du lịch trong và ngoài nước. Tôi càng chăm sóc cho gia đình, tính gia trưởng ngày càng phát huy cũng giống như nỗi buồn “quyền và tiền” trong lòng vợ ngày càng lớn.
Một lần du lịch xa, vợ chồng cãi nhau, cô ấy nhận thấy phải kiếm được tiền mới có tiếng nói trong nhà nên quyết định chuyển từ nghề kế toán sang làm kinh doanh. Chuyển sang môi trường kinh doanh, vợ được giao tiếp nhiều hơn, trưởng thành và vô cùng hào hứng. Nhưng môi trường kinh doanh đã phần nào làm thay đổi tính cách cô ấy, ăn nói mạnh dạn hơn và đôi khi đưa ra những nhận xét mà trước đây chưa bao giờ có, khiến tôi bắt đầu lo lắng.
Trong sâu thẳm, tôi không khuyến khích vợ làm kinh doanh để giữ lại bản tính “vợ hiền” vốn có. Công việc kinh doanh vốn không dễ, công ty gặp khó khăn, bị nợ lương nhiều tháng, tôi vẫn động viên vợ, bảo đảm về kinh tế cho gia đình, chăm sóc gia đình hơn để vợ yên tâm làm việc, thỏa ước mơ trong môi trường mới. Công ty gặp khó khăn, nhân viên dần nghỉ, vợ bắt đầu được giám đốc giao những công việc quan trọng. Sẵn có năng lực, cô ấy trở thành cánh tay phải, giúp công ty chèo chống trong thời kỳ khó khăn.
Cảm động trước một cô nhân viên có năng lực, dốc lòng làm việc song lại không đòi hỏi lương bổng, vợ tôi bắt đầu được giám đốc để ý. Tôi khá nhạy cảm, tinh ý, sau xuất hiện nhiều biểu hiện lạ vốn không có giữa giám đốc dành cho nhân viên bình thường nên đã nhận biết được và tôi bắt đầu cảnh báo vợ. Với mỗi chuyến đi công tác riêng cùng giám đốc, hoặc hôm nào về muộn, những tin nhắn, điện thoại ngoài giờ, quà tặng bất thường tôi đều tra hỏi cô ấy.
Bản tính hiền lành, mới va chạm xã hội nên vợ đơn giản chỉ nghĩ đó là biểu hiện bình thường giữa giám đốc và một nhân viên thân cận. Cô ấy cho rằng tôi ích kỷ, không muốn vợ phát triển, mãi nằm trong vòng tay của tôi nên hai vợ chồng bắt đầu xảy ra các mâu thuẫn. Ức chế vì bị tra hỏi sau mỗi khi đi công tác riêng cùng giám đốc và nỗi buồn “quyền, tiền” trong gia đình vốn tích tụ bấy lâu đã khiến giám đốc và vợ tôi gần nhau hơn. Họ cùng chia sẻ, tâm sự những khó khăn trong công việc, cuộc sống, gia đình và chung nhịp đập của trái tim.
Tôi đã có bằng chứng về lời nói yêu thương họ dành cho nhau. Vợ đã quên đi mọi cảnh báo của tôi, quên đi một người chồng hết lòng yêu vợ, thương con và luôn ủng hộ vợ trong công việc khiến tôi buồn, trái tim bị tổn thương ghê gớm. Khi có bằng chứng, tôi cảm giác trời như sập, mọi niềm tin, tình cảm tổn thương ghê gớm. Yêu càng nhiều, thất vọng càng lớn, ghen quá hóa mù. Sự thiếu bình tĩnh của tôi bắt đầu từ đây thay vì những hành động khôn ngoan vốn có.
Vợ nhận thấy sai lầm, xin lỗi tôi, nghỉ việc và quay về gia đình. Nhưng do công việc đảm nhận nhiều, công ty ít nhân viên nên thời gian cô ấy bàn giao kéo dài khiến tôi luôn hoài nghi. Trong đầu tôi luôn tưởng tượng những hình ảnh ngoại tình đã có ở trên phim, trên truyện, trên mạng,… đem vận dụng vào gia đình khiến tình hình càng nghiêm trọng. Hình ảnh vợ ngã vào lòng người khác trong khi chồng hết lòng yêu thương đã tra tấn tôi hàng ngày và được tôi trút lên đầu vợ bằng những cơn ghen.
Thời gian đó, tôi như điên loạn, không kiểm soát được tình hình. Tôi bắt đầu xuất hiện những tính cách mà trước đây chưa bao giờ có như: tra hỏi, lục soát đồ dùng cá nhân, kiểm soát điện thoại và thường xuyên yêu cầu vợ báo cáo đi đâu, làm gì, với ai, nói gì, do lúc đó niềm tin đã mất.
Vợ cảm thấy như mình là tội phạm, còn tôi là công an và nhà tôi là nhà tù. Chuẩn bị bước chân về nhà, vợ đã phải chuẩn bị những câu trả lời để đợi tôi về hoặc lo lắng xem hôm nay có trận ghen nào không. Mỗi lần tôi cất giọng, vợ đều giật mình thon thót. “Con giun xéo mãi cùng quằn”, vợ sợ hãi cuộc sống gia đình nên lén chuyển đồ, mang con gái ra ngoài thuê ở riêng mà không hề cho tôi biết trước. Tôi về đến nhà, cảm giác như bị mất trộm, nhà cửa tan hoang, đồ đạc của vợ con không còn nữa, tôi không còn được gặp con gái yêu quý, không còn cảm giác hồi hộp đón con tan trường.
Tôi đã điên loạn và đánh cô ấy ngay trước mắt bố mẹ tôi. Vợ đã báo công an vì lo lắng tôi không bình tĩnh sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy, tuy nhiên, vì tình nghĩa vợ chồng và là bố của con gái nên không đề nghị truy cứu trách nhiệm. Vợ quyết định ly hôn, nay gia đình bé nhỏ của tôi không còn nữa. Yêu quá, ghen quá đã khiến tôi không bình tĩnh, thay vì lòng bao dung, nhân ái của người đàn ông, sự nóng giận, không bình tĩnh của tôi đã phá đi gia đình. Đây cũng chính là bài học cho tôi trong quãng đời còn lại, mong các bạn rút kinh nghiệm. Chân thành cảm ơn.
Đông