Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Mối tình đơn phương 7 năm
E
m là người đầu tiên tôi yêu, một tình yêu sét đánh, cảm giác có gì đó ngay từ lần đầu gặp mặt, một mối quan hệ chẳng thể định hình.
Một mối tình đơn phương kéo dài 7 năm trời, đến giờ tôi vẫn chẳng biết khi nào tình cảm của mình sẽ chịu thua cái duyên nợ, có thể kết thúc chuyện tình mà chỉ có một mình tôi say đắm. Em là người đầu tiên tôi yêu, một tình yêu sét đánh, cảm giác có gì đó ngay từ lần đầu gặp mặt, một mối quan hệ chẳng thể định hình. Em hơn tôi 2 tuổi, ngày đó tôi chỉ là một cậu con trai lớp 10 với tình cảm dành cho em, chẳng dám nói ra cũng chẳng dám từ bỏ.
Rồi khi em có bạn trai, tôi vẫn lặng thinh, nhìn người mình yêu ở bên cạnh một người khác, đương nhiên trong mắt em tôi vẫn chỉ là một cậu em trai với mối quan hệ ở trên mức tình bạn. Đó là những tháng ngày mệt mỏi, một người con trai với mối tình đầu không hề trọn vẹn. Tôi chẳng có quyền gì lo cho em, chẳng thể ghen tuông hay trách móc, cũng chẳng thể chia tay vì tình yêu đó chỉ có một chiều cảm xúc và những gì diễn ra hoàn toàn ở trong cái mơ hồ của trái tim mình, chẳng ai biết và cũng chẳng ai quan tâm.
Rồi tôi có học bổng đi du học, bỏ lại phía sau tất cả, bỏ lại một chuyện tình và bỏ lại em. Tôi lao mình vào công việc, quên cả bản thân cho tương lai đã đánh đổi lấy quá khứ. Người ta nói trái tim khi biết yêu thì mọi lý lẽ đều bị cho là ngụy biện, trái tim tôi vẫn nghĩ về em, thậm chí nhiều hơn ngày xưa cũ. Sau 5 năm tôi bày tỏ tình cảm với em, đương nhiên điều nhận lại là một sự từ chối nhẹ nhàng, đúng như tính cách của người con gái tôi đã trao tình cảm, cũng đúng như trái tim loạn nhịp của tôi, nó vẫn yêu em và chối bỏ thực tại. Vẫn là một cuộc tình đơn phương như ngày nào.
Rồi tôi lại bước đi, tạm xa mối tình đau khổ này trong 2 năm. Lại công việc, xứ người, tương lai, vẫn là dự định ở phía trước. Rồi gia đình có việc nên tôi buộc phải quay về với những kỷ niệm đã vứt bỏ, về lại với mối tình tôi vẫn còn chút hy vọng. Một ngày đẹp trời của năm đẹp trời đó, tôi gặp lại em, đó là một buổi họp mặt của nhóm bạn, những người học chung Anh văn cùng chúng tôi. Thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ rủ em nhưng một đứa bạn đã gọi và em đã nhận lời. Rồi lại chính ông bạn đó gặp chuyện gấp phải chạy đi Bình Dương nên chẳng về kịp.
Tối hôm đó chỉ có chúng tôi, 3 đôi và cũng là 6 người bạn ngày cũ. Tôi không có xe nên em chạy qua chở, cả bọn đi ăn, thật ra tôi cũng chẳng nhớ đi đâu, chẳng quan tâm làm gì, chỉ nhớ là đi với em lần đầu tiên sau 7 năm trời. Tôi chở em đi ngang dọc khắp con đường, giữa bạt ngàn đêm tối, rồi chúng tôi vào một quán bar ở quận 1, nơi náo nhiệt và ồn ào, nơi phải ghé sát vào tai để nói cho nhau nghe vài câu, nơi những người trẻ thường đến để quên đi cuộc sống bên ngoài thực tại.
Chúng tôi nói chuyện, em vẫn xưng chị với tôi và tôi cũng xưng em như ngày nào dù cả hai thừa biết tôi chẳng muốn như vậy. Khi đã ngà ngà say, cả bọn đứng nghe theo điệu nhạc, em dựa đầu vào vai tôi, lúc đầu là một chút, sau đó lại dựa vào, rồi cứ như vậy, lần sau lâu hơn lần trước. Trong căn phòng với ánh đèn mờ và âm nhạc to hơn tiếng động cơ xe tải, người đứng sát người, bàn này sát bàn nọ, chúng tôi đứng bên nhau như xung quanh chẳng hề tồn tại. Đêm đó tôi đưa em về, khuya tôi lại nhắn tin một lần nữa. Một lời tỏ tình lần thứ hai, một lời chia sẻ, bộc lộ, giải thoát cho trái tim đã chìm vào tuyệt vọng của bản thân.
Em im lặng. Một người bạn trong nhóm khuyên tôi đừng từ bỏ hy vọng vì chúng thấy cách em nhìn tôi, một cái nhìn ấm áp, do dự, quan tâm và một sự thoải mái trong cảm xúc. Tôi đợi, một ngày rồi lại hai ngày, em vẫn im lặng, chẳng trả lời tin nhắn. Có lẽ như vậy là hết, dù sao tôi cũng lại xa em, người con trai thì sự nghiệp quan trọng hơn chuyện tình cảm và tôi từng chấp nhận từ bỏ tình yêu đơn phương một lần thì trái tim chắc sẽ lại vẫy vùng trong cái suy nghĩ đầy thực tiễn.
Một tháng nữa tôi lại ra đi. Ngày sau gặp lại, em có còn như bây giờ? Thôi thì như ở quán bar ngày hôm đó, có hai kẻ chẳng thể yêu nhau, đứng dựa vào nhau trong một lúc, như muốn bỏ mặc cả thế giới xung quanh, bỏ quên đi quá khứ và tương lai. Hai trái tim chỉ dám yêu nhau trong một chút gì của hiện tại. Tóc em ở trên vai còn trái tim tôi như ngừng đập, chỉ mong hiện tại này kéo dài thêm một chút, chỉ một chút nữa vì biết ngày sau có còn gặp lại nhau nữa hay không. Dù sao cũng chưa phải chuyện trăm năm mà người ta có thể ước hẹn nhau tới bạc đầu.
Hưng