Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Ly hôn nhưng chồng vẫn hằn học với tôi
N
ghe con gái nói mẹ có người yêu đi ôtô, đưa 2 mẹ con về bà ngoại, anh xui con không về với mẹ. Tôi đến trường đón con anh mang con đi giấu rồi lại đi nói xấu tôi.
Tôi 30 tuổi, gặp anh khi đi làm thêm tại một công ty tư nhân vào năm học cuối. Anh hơn tôi 11 tuổi nhưng trông khá trẻ, thư sinh, được sinh ra và lớn lên trong một gia đình công chức, khá được chiều chuộng. Sau nhiều lần hỏi cưới, đến năm 2008 tôi đồng ý kết hôn với anh, thời gian đầu tôi thầm biết ơn vì những gì anh đã làm khiến tôi thực sự hạnh phúc. Hơn một năm sau cưới, tôi chưa đi làm vì bố chồng ốm và tôi cũng bầu bí nên ở nhà chăm sóc bố, đến khi tôi sinh con được 3 tháng mới phát hiện chồng cặp kè với một cô gái làm cùng cơ quan.
Khi con chưa đầy 4 tháng tuổi, anh về yêu cầu ly hôn với lý do “Em còn trẻ, nhiều cơ hội. Anh nhiều tuổi rồi chỉ được có vậy thôi, mình chia tay em nhé”. Tôi đau lòng vô cùng, không biết đã làm sai ở đâu, hay đòi hỏi gì khiến anh khổ tâm như thế. Nghĩ lại từ ngày lấy anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu anh đưa tiền cho mình, thậm chí tôi còn bán chỉ lớn chỉ bé để ở nhà chi phí gia đình khi trông bố ốm và lúc mình bầu bí, cả chữa bệnh cho chồng.
Rồi lại có lần 2, lần 3 anh nói chia tay, cuộc sống hôn nhân với tôi là chuỗi những ngày dài và mệt mỏi vô cùng. Tôi âm thầm chịu đựng và giấu trong lòng, không nói với bố mẹ đẻ vì nghĩ để sau này anh về nhà ông bà ngoại không bị ngại, không nói với bố mẹ chồng vì ông bà cũng nhiều tuổi, sợ lại suy nghĩ, buồn phiền.
Một ngày tôi thực sự kiệt sức, mang chuyện nói với mẹ chồng, lần một mẹ bảo yên tâm không có đứa con dâu nào thứ 2 bước vào cái nhà này, đến lần 2 mẹ lại nói con trai Hà Nội nó vậy, chịu đựng được thì chịu, không tùy. Lòng tôi mất phương hướng hoàn toàn. Anh nói xấu tôi với cô bồ rất nhiều, có lần cô bé đó nhắn tin cho tôi: “Anh ấy hết tình cảm với chị rồi, nên ly hôn giải thoát đi. Anh ấy chẳng coi chị ra gì trong nhà đâu”, tôi nghe như có tiếng sấm bên tai.
Tôi có gặp cô bé đó một lần, nói chuyện với tư cách 2 người phụ nữ đúng nghĩa nhưng có vẻ anh và cô ta nhất quyết muốn tôi ly hôn để được đến với nhau. Tôi mang chuyện kể với một người bạn, cũng là sếp của chồng, họ bày cách cho tôi đánh ghen. Tôi không đủ can đảm để đánh ghen nên rủ thêm 2 người bạn đi cùng, đến cơ quan đã được bạn của chồng sắp xếp mọi thứ và đánh ghen, chửi mắng cô bé đó.
Tối anh lại đi với cô đó đến tận đêm muộn mới về. Về nhà anh đánh và đuổi tôi ra khỏi nhà, trước mặt bố mẹ chồng anh vu cho tôi thuê người đánh khiến anh phải bỏ chạy trốn đến giờ mới về. Giờ anh yêu cầu ly hôn tôi không đồng ý, anh tìm cách ly hôn đơn phương nhưng phải mất khá nhiều tiền mà anh không đủ khả năng. Anh nịnh nọt, ngọt nhạt để tôi đồng ý ra tòa. Sau tôi thấy anh cạn tàu ráo máng đành thu xếp mọi chuyện nói với bố mẹ đẻ rồi xin phép bố mẹ chồng ra ở riêng. Mục đích để tôi xa rời anh một thời gian để cùng suy nghĩ về mình.
Sau đó, anh cũng hối hận, gửi tiền vào tài khoản cho tôi nuôi con và một tháng sau tôi đưa con về thăm ông bà. Tưởng anh hối cải nhưng vẫn qua lại với cô bé kia, 6 tháng sau cô bé đó có bầu 5 tháng, nhất quyết yêu cầu tôi ra tòa và nói những lời thiếu văn hóa, cùn với tôi. Tôi nghĩ dù rất đau khổ vì mình từng hạnh phúc bên anh nhưng nếu một người đàn ông có thể đối xử như vậy không cần giữ làm gì.
Tôi đồng ý ra toà ly hôn, ngày ra tòa cũng là ngày mẹ đẻ tôi mổ u, tôi lên xe về với mẹ thì bị anh gọi và yêu cầu quay lại vì chỉ cần có một ngày hôm nay thôi, đừng làm khó anh. Tôi đành cho xe quay lại và phiên tòa ly hôn chỉ có tôi, anh với cô thư ký của thẩm phán, chỉ gọn nhẹ một buổi sáng, bởi trên bàn của cô thư ký kia đã được anh để sẵn một phong bì khi chúng tôi hoàn tất chữ ký hồ sơ.
Đến nay chúng tôi đã kết thúc được gần 3 năm. Thời gian trôi qua tôi nguôi ngoai dần, anh cũng có gia đình và sống khá êm ấm. Gần đây nghe bạn bè anh nói tôi có bạn trai, đôi lần anh đưa con gái tôi đi chơi, vợ của bạn anh có hỏi con bé là mẹ có người yêu chưa? Con bé hồn nhiên nói mẹ có người yêu đi ôtô đưa 2 mẹ con về bà ngoại. Rồi anh xui con là không về với mẹ. Khi tôi đến đón con thì anh mang con đi giấu rồi lại đi nói xấu tôi với bạn bè anh, cả ở trường học của con.
Tôi thầm nghĩ "Cây ngay không sợ chết đứng" nên tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng lạ một điều là đi đến đâu tôi cũng thấy anh trách móc mình. Thật ra bây giờ cuộc sống của ai người ấy lo, tôi và anh đâu có liên quan gì nữa mà sao anh cứ phải làm như thế. Tôi cũng không trách móc gì anh, chỉ mong cả hai sẽ yên ổn và hạnh phúc. Chả phải cuộc sống của anh bây giờ đã mãn nguyện theo tâm ý của anh, vậy sao anh còn hằn học gì tôi? Tôi phải làm sao đây?
Ngân