Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Lời tỏ tình sau 30 năm xa cách
C
ô sững sờ biết anh yêu từ đó mà không nói ra, ôm mối tình đơn phương bao năm. Gia đình cô và anh em cô đều biết anh. Anh vẫn dõi theo từng bước chân cô và mừng cho cô có gia đình hạnh phúc. (Bình)
Từ: huong binh
Đã gửi: 09 Tháng Mười Một 2011 5:40 SA
Paris đã vào thu, đêm nay trời lạnh, lất phất mưa bay, nhìn mưa bay, gió thổi mạnh cuốn theo lá vàng rơi đầy trên con đường nhỏ mà thấy lòng buồn tái tê. Kéo khăn choàng lên đầu che mưa, cô bước ra từ quán nhỏ gần nhà thờ Đức Bà, cô loạng choạng bước đi mà thấy lòng buồn tái tê. Thầm ước rằng có anh bên cạnh lúc này. Từng phút giây kỷ niệm lại tràn về, ùa vào trái tim người đàn bà ngoài 40, làm cô chợt nhói đau.
Mọi người đều bảo cô thật may mắn, tốt phúc, xinh đẹp, chồng có địa vị, giỏi giang, tài ba, có một bé trai kháu khỉnh. Nhưng có mấy ai hiểu được rằng cô đang hàng ngày phải gồng mình, chịu đựng cho cái tưởng là hạnh phúc kia, chỉ là cái vỏ bọc mà không biết đến khi nào nó vỡ ra. Cô chịu đựng vì muốn cho con có được gia đình hoàn hảo.
Cô gặp anh khi cô 15 tuổi, vì anh ở gần nhà anh họ cô, học cùng lớp với anh họ cô. Tất cả các cuộc hiếu hỷ giỗ tết cô đều đến nhà anh cô, và anh cũng có ở đó. Hồi đó anh đưa cô về nhà 2 lần rồi anh đi nghĩa vụ. 3 năm trở về, tình cờ cô lại gặp anh ở bữa tiệc của bạn cô. Sau buổi tiệc anh lại chở cô về nhà, anh đã lấy hết can đảm tự nhủ với mình là khi dừng xe anh sẽ thổ lộ lòng mình, nhưng rồi khi đến nhà, cô đã xuống xe cám ơn anh và nhanh chóng đi vào nhà. Anh đã thất vọng ra về và tự trách mình sao nhát thế.
Trên đường về nhà, anh thấy đường sao xa quá, anh thấy buồn và anh cũng tự ái, thầm nghĩ rằng mình đẹp trai, to cao, con nhà quyền quý, tại sao lại phải buồn vì cô? Thế rồi nỗi buồn đó vẫn theo về nhà, anh ngủ không ngon, thức dậy khi gà còn chưa gáy, đi đến cơ quan làm việc nhưng vẫn chưa có ai tới. Anh buồn quá, đi đến nhà của cô bạn cùng cơ quan lớn hơn anh 3 tuổi. Cô bạn cùng cơ quan rất thích anh, và cơ hội cho cô đã tới.
Thế rồi anh đã yêu cô bạn cùng cơ quan hơn tuổi mình. Một thời gian anh phát hiện cô bạn không trung thực, anh muốn chia tay nhưng cô bạn ấy đã không chịu và làm ầm ĩ lên. Anh muốn trốn chạy cô bạn ấy bằng cách cưới vợ, người vợ mà anh gặp sau hơn một tháng quen biết. Ngày tháng trôi qua cô đâu biết gì, đâu biết rằng chỉ vì cô mà anh đã mắc sai lầm.
Cô làm việc xa nhà, thỉnh thoảng mới trở về Hà Nội thăm bố mẹ, sau nhiều năm thỉnh thoảng cũng gặp lại anh, ở nhà anh họ cô nhưng cũng chỉ chào hỏi xã giao mà thôi.
Thế rồi sau 20 năm cô gặp lại anh ở đám cưới của cháu cô, lần đầu tiên cô đứng cạnh anh, nói chuyện cùng anh 10 phút. Anh hỏi thăm cô và cô nói rằng cô chuẩn bị đi công tác xa Hà Nội một thời gian dài. Cô ra xe về trước, và cũng chỉ biết rằng cả hai đều có gia đình.
Cô trở về thăm nhà sau 2 năm xa xứ. Thế rồi như duyên trời định, cô đang đi bộ thong dong vào buổi chiều cuối thu Hà Nội để được ngửi mùa hoa sữa nồng nàn, trong lòng đang rối bời vì sắp phải nhập viện vì một bệnh mới phát hiện, đó là một cuộc đại phẫu. Trong lòng cô trống trải, cô đơn, buồn tái tê, thì lại gặp anh.
Anh dừng xe lại nhìn vì hình như anh nhận ra bóng hình quen thuộc. Anh hỏi cô, tại sao lại ở đây? Về nước hồi nào? Thật tình như đã thân nhau từ rất lâu, cô nói muốn đi ăn phở Hà Nội, và anh đã đưa cô đến phố Bát Đàn. Sau đó cả 2 vào quán cà phê trên đường về nhà cô, tâm sự cùng cô. Giờ đây anh là người đàn ông thành đạt, có vị trí trong xã hội, có một gia đình gọi là hạnh phúc.
Anh đã bỏ qua lý trí, không để mất cơ hội ngỏ lời sau 30 năm quen biết. Cô sững sờ biết là anh yêu từ đó mà không nói ra, ôm mối tình đơn phương bao năm qua, và lúc đó cô mới biết rằng những năm trước anh vẫn đi cùng anh họ cô tới nhà cô chơi khi cô không có ở Hà Nội. Gia đình cô và anh em cô đều biết anh. Anh vẫn dõi theo từng bước chân cô và mừng cho cô có gia đình hạnh phúc.
Đêm đó trở về nhà cô thao thức không ngủ được, cô gần như thức trắng đêm, suy nghĩ, hồi hộp vì cuộc hẹn hò lần đầu vào ngày mai. Thế rồi trời chưa sáng anh đã thức dậy, chờ tới sáng hẳn để tới nhà cô. Cô và anh đã ở bên nhau trò chuyện ôn lại những kỷ niệm ngày đó cách đây 30 năm, và cùng đi đến thiên đường tình yêu của hai đứa.
Anh ôm chặt cô không muốn rời xa vì sợ rằng đây chỉ là giấc mơ. Anh yêu cô thật nhiều, cả hai cuốn lấy nhau như sợi dây thừng bện chặt. Cô cũng không biết đã yêu anh từ lúc nào. Vài ngày sau đó anh không rời cô, luôn bên cạnh an ủi động viên cô, và đưa cô vào viện xét nghiệm chuẩn bị cho ngày mổ. Anh đưa cô vào nhập viện, ngồi ngoài phòng mổ đợi cô, cầu khấn cho cô mọi việc tốt đẹp.
Cô đã an toàn trở lại giường bệnh, anh đã luôn ở bên cô chăm sóc cho cô, cả đêm đó anh ngồi cạnh giường cô, không rời xa nửa bước. Anh xoa đầu vuốt tóc cho cô được dễ chịu, tỉnh lại cô mừng đến chảy nước mắt, nhìn thấy anh bên cạnh, cô thầm nghĩ hiện giờ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Anh luôn ở bên cô chăm sóc cô từng miếng cháo, nâng cô dậy, dìu cô đi trong những ngày ở viện, ra viện anh đưa cô về nhà, rồi ngày nào anh cũng tới gặp cô. Anh nói với cô rằng cô chính là mối tình đầu của anh, và cũng là tình cuối của anh.
Rồi 2 tuần nghỉ ngơi cũng qua, cô phải trở về nơi cô đang sống và làm việc, càng gần đến ngày chia tay với anh càng nặng nề, anh không muốn rời xa cô. Anh rất thương cô yêu cô, muốn bù đắp cho cô những gì cô không hạnh phúc. Và nếu như 2 năm trước anh ngỏ lời thì ngày đó cô đã không quyết định đi xa như thế, cũng nếu như 30 năm trước anh mạnh dạn hơn, không tự ái thì...
Nhưng ở trên đời này làm gì có nếu như? Ngày tiễn cô đi, anh đã hứa với mình can đảm không rơi lệ, để cô không đau khổ. Cô vào phòng cách ly, chia tay nhau tim đau nhói, không muốn rời xa, cô và anh đều rất sợ khoảnh khắc này. Anh ra xe, chờ máy bay của cô cất cánh, anh gọi điện thoại cho cô nhưng không còn cầm được nước mắt.
Cô cũng là người can đảm nhưng cũng không thể cầm lòng khi thấy anh đau khổ, cả 2 cùng khóc như chưa bao giờ được khóc. Máy bay đã cất cánh, trên bầu trời bao la rộng lớn kia, không làm sao cho 2 trái tim bớt đau khổ vì xa cách. Cô ra đi mang bao điều nhung nhớ, nhưng vẫn phải đối diện với cuộc sống hiện tại cho dù nó không hạnh phúc. Còn anh ở lại cũng phải trở về với gia đình của mình cho dù không biết đến bao giờ mới nguôi ngoai nỗi nhớ.
Rồi cả 2 luôn ước mong rằng, nếu ông trời cho ước một điều gì? Thì sẽ ước rằng...