Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Lời cuối cho người ra đi
M
ình chia tay đã 3 tháng rồi, em đã quen dần với cảm giác xa anh, em cũng có cuộc sống riêng của mình và anh cũng vậy. Nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ đến anh, lòng em lại đau thắt lại. Em nhớ biết bao kỷ niệm của chúng mình. (Lan Tuong)
From: Lan Tường
Sent: Saturday, November 29, 2008 11:25 AM
Subject: Gui toa soan: Loi cuoi cho nguoi ra di!
Anh!
Chắc sẽ chẳng bao giờ anh đọc được những dòng tâm sự của em đâu anh nhỉ, nhưng em vẫn quá khờ khạo và ngu ngơ khi đến giờ phút này còn viết cho anh những lời cuối. Mình chia tay đã 3 tháng rồi, em đã quen dần với cảm giác xa anh, em cũng có cuộc sống riêng của mình và anh cũng vậy. Nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ đến anh, lòng em lại đau thắt lại. Em nhớ biết bao kỷ niệm của chúng mình, anh đã rất yêu em, đã dành trọn trái tim cho em, chăm sóc và yêu thương em đến thế.
Còn em luôn biết làm anh thấy vui mỗi khi muộn phiền. Biết nấu những món an mà anh thích, biết chỉ anh đến những con phố mà em hay la cà để cùng nhau thưởng thức những điều thú vị mà chỉ lũ con gái bọn em mới biết. Anh đã biết làm thơ thật buồn cười để rồi đối lại em mỗi khi em trêu chọc anh. Anh thường nói sẽ bên cạnh và bảo vệ em đến suốt cuộc đời. Rằng anh bảo khi nào em đi làm, chúng mình cùng nhau cố gắng để có một cuộc sống tốt đẹp cho tương lai.
Mỗi lúc đó anh lại ước sau này con phải giống anh biết chơi môn thể thao mà anh thích và đam mê, còn sẽ giống em đôi mắt đúng không anh? Mẹ anh khó tính lắm, anh sợ mẹ sẽ không thích em bởi với anh mẹ là người quan trọng nhất. Em hiểu điều đó và luôn muốn làm anh cảm thấy yên tâm về em. Anh và em đều gìn giữ cho nhau những điều thiêng liêng nhất. Em hài lòng về điều đó.
Rồi chẳng biết vì sao em lại có cảm giác anh thật xa lạ và hờ hững. Em thì luôn cố gắng để tình yêu của chúng mình có thể đến được một cái đích tốt đep. Em đã âm thầm khóc lặng lẽ bao đêm vì anh đã dường như thay đổi. Em có lúc hờn dỗi, chán ghét anh nhưng rồi vì chúng mình đã thật khó khăn để đến được với nhau nên em lại chấp nhận để con tim mình đau đớn...
Hình như cái gì cũng có điểm kết thúc khi mọi thứ đã không còn như xưa. Em đã không thể chịu nổi và quyết định xa anh, anh đồng ý ngay bởi những tháng ngày trước đó dường như anh cố tình để buộc em phải nói ra những lời đó. Em chỉ biết câm lặng xa anh, nhưng vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em. Mong anh sẽ nghĩ lại và đừng để đánh mất tình yêu chân thành em dành cho anh.
Sinh nhật anh em không đến chỉ để anh và em có thêm thời gian và em cũng chưa sẵn sàng để gặp lại anh. Bởi ngày tháng xa anh là những ngày đau khổ và tuyệt vọng nhất trong đời em. Anh có hiểu điều đó không nhỉ? Anh có biết em yêu anh đến nhường nào không?
Rồi ông trời lại sắp đặt cho chúng ta gặp lại nhau một lần nữa trong bữa tiệc sinh nhật của bạn anh. Em đã khác nhiều, em đã làm anh cảm thấy bất ngờ vì sự có mặt của em bởi em đã chứng minh cho anh thấy xa anh em vẫn sống thật tốt và còn đẹp lên rất nhiều. Bạn bè anh nhìn em với con mắt ngạc nhiên. Em hãnh diện vì điều đó.
Ai cũng nói em nên mở lòng để quay lại với anh, chủ động hàn gắn lại mối quan hệ của chúng mình. Em thường hay thu mình và ít khi nói trước một điều gì bởi em quá bướng bỉnh và khó có thể vượt qua cái tôi của bản thân mình. Vậy mà vì anh, em đã đánh đổi cả lòng tự trọng, cả niềm kiêu hãnh của mình để nhắn tin cho anh, chỉ là những tin hỏi thăm bình thường bởi em nghĩ cũng không nên quá vội vàng trong bất cứ chuyện gì.
Em nghĩ nếu anh không còn yêu em thì chúng mình sẽ vẫn là những người bạn thân thiết. Em đã nghĩ như vậy đấy! Thế nhưng dường như anh muốn em biến mất khỏi cuộc đời anh, muốn em không làm phiền đến anh nữa. Anh đã nhắn tin thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Em đã bị xúc phạm. Niềm tin về tình yêu, về anh đã hoàn toàn sụp đổ. Anh ác quá! Giờ đây trong em chỉ còn lòng thù hận và sự khinh bỉ. Em cười vào sự giả dối của anh. Em đã quá mệt mỏi rồi. Anh chà đạp lên tình cảm của em hết lần này đến lần khác.
Em có quá ngu ngốc không khi đặt sai chỗ cho trái tim mình. Em hận anh, hận anh vì đã khiến em như thế này. Hận anh vì khi ra đi rồi anh vẫn để lại trong em một ký ức đau buồn đến vậy. Cuộc đời này liệu có công bằng không nhỉ? Nếu có em muốn anh phải trả giá vì tất cả những điều anh đã gây ra cho em... Em không thể lúc nào cũng như một vị thánh, tha thứ cho anh để rồi bị anh dày vò. Em cũng có lòng tự trọng và em sẽ không bao giờ để anh coi thường em nữa đâu!
Vĩnh biệt tình yêu, vĩnh biệt tất cả những gì là ký ức của em và anh!