Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Khủng hoảng vì nợ nần
T
ôi lo xoay tiếp để trả tiền lãi mẹ đẻ lãi con, rồi chuyện cơm áo hàng ngày, tiền nong hàng tháng cho chồng chữa bệnh, học hành của con cái. Áp lực ghê gớm, tôi luôn sống trong cảnh lo lắng, tâm trí mệt mỏi.
Lâu lắm rồi tôi không có những ngày bình yên, nhiều lúc tự hỏi vì sao mình lại lâm vào cảnh này. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, nhìn từ ngoài vào gia đình tôi là sự hoàn hảo, vợ chồng có công việc kinh doanh riêng, nhưng nguồn thu nhập không ổn định dù bản thân có bằng đại học.
Tôi có 3 đứa con, là mẫu phụ nữ quyết đoán, mọi rắc rối bắt đầu vào cuối năm 2011 khi vợ chồng vừa xây xong nhà. Tôi phát hiện chồng quen một cô gái trong chuyến hành trình dài ngày. Thời gian đó anh mặc kệ tôi lo hoàn thiện nhà cửa, tôi phải vay mượn, chạy vạy khắp nơi mới giải quyết được. Khi anh trở về từ chuyến đi đó chỉ như cái xác không hồn.
Anh và cô gái kia lén lút gặp nhau, thái độ khác lạ, không quan tâm gì tới con cái, cứ đi khỏi nhà từ sáng sớm đến tối mịt, về nhà lại ôm máy tính mê đắm Facebook. Họ luôn tận dụng những cơ hội để được gần gũi. Tôi sốc lắm, ngày một gầy gò, héo hon, mọi gánh nặng cứ đổ lên đầu mình, vừa lo trả nợ vừa lo dạy bảo con cái.
Con gái đang tuổi dậy thì, có những biểu hiện của sự nổi loạn, nhiều hôm tôi phải đi tìm cháu về nhà để cháu không chơi với bạn xấu. Tôi nói chuyện với chồng về chuyện tiền bạc, con cái nhưng không bao giờ nhận được ở anh sự sẻ chia. Ngày qua ngày anh chỉ chìm đắm trong mối quan hệ ngoài luồng kia.
Tôi kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, không chịu đựng được nên nói chuyện với chồng. Anh nói ở bên cô ấy lúc nào cũng vui vẻ, không bị áp lực gì, còn ở nhà thấy lúc nào cũng nặng nề chuyện tiền bạc. Tôi cũng cần lắm những niềm vui nhưng từ lâu rồi bị xoay quanh chuyện trả nợ, con cái, làm cho đầu óc căng thẳng nên anh đã tìm ở cô gái đó niềm vui.
Tôi chấp nhận ra đi để họ đến với nhau, nhưng anh không đồng ý, vẫn muốn tôi ở bên anh. Tôi lại không muốn nghĩ tới việc anh vì cô gái đó mà bỏ mặc con cái, bỏ mặc mọi lo toan cho vợ tự gánh vác. Tinh thần tôi hoảng loạn, mất phương hướng vì thấy không còn tin tưởng gì nữa. Gia đình chuẩn bị đi đến bờ vực của sự đổ vỡ thì anh mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, tôi bỏ qua tất cả để chăm sóc chồng, đi cùng anh hết bệnh viện này tới bệnh viện khác chữa chạy. Tiền trong nhà không có nhiều vì hàng tháng tôi vẫn phải lo trả nợ cho mọi người, giờ đến bệnh của chồng, tôi không còn biết phải làm sao.
Chồng tôi từ ngày bị bệnh chỉ túc tắc làm việc nhẹ. Năm 2012 vợ chồng tôi kết hợp với một số người mở công ty riêng, nhưng trong thời gian tôi nghỉ sinh con, chồng bệnh tật ít đến công ty, các đối tác đã rút ruột, bỏ lại mọi rắc rối cho chồng tôi chịu. Thương chồng, tôi lại một lần nữa lo lắng, chạy vạy giải quyết trả lại tiền cho khách hàng của công ty, không để kiện cáo gì.
Mọi việc lắng xuống, tôi lo xoay tiếp để trả tiền lãi mẹ đẻ lãi con, rồi chuyện cơm áo hàng ngày, tiền nong hàng tháng cho chồng chữa bệnh, học hành của con cái. Áp lực ghê gớm, tôi luôn sống trong cảnh lo lắng, tâm trí mệt mỏi khủng hoảng, chủ nợ hối thúc, tài chính kiệt quệ, không có thời gian nghĩ cho mình nữa.
Chắc tôi phải bỏ lại tất cả thôi, chắc chỉ có cái chết hoặc bỏ đi tôi mới thoát khỏi cảnh này, tại sao chuyện này cứ đổ lên đầu tôi? Tôi phải làm sao để trả được món nợ 300 triệu? Không trả chủ nợ chẳng để yên cho tôi, chồng mà biết được sẽ thế nào? Xin hãy cho tôi một lời khuyên với, tôi thực sự đi vào đường cùng rồi.
Ngân