Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Không sống nổi trong 'địa ngục trần gian' nhà chồng
V
ợ bị stress nặng khi trở về nhà của chồng, vợ chán nản lắm rồi. Nhiều lần muốn ôm con đi thật xa, bỏ chồng luôn. Chồng ơi, vợ không sống nổi ở cái địa ngục trần gian này, chồng có hiểu không? (Tiên)
Từ: Tiên
Đã gửi: 19 Tháng Bảy 2012 2:39 CH
Lấy nhau hơn 10 năm, bạn bè ai nhìn vào cũng nói rằng chúng mình hạnh phúc, nhưng có ai biết đâu giữa chúng mình có một khoảng cách không sao xóa đi được, đó là nỗi khổ và nỗi buồn mà gia đình của chồng mang lại cho vợ. Đã 10 năm rồi mà vợ vẫn thấy như mới ngày hôm qua thôi, mỗi khi giận chồng nó lại ùa về làm cho vợ đau nhói lòng không thể tả, chính vì quá đau khổ nên vợ không thể quên.
Làm sao có thể quên những ngày tháng đó, bé Khang lớn từng ngày trong bụng, vừa ói mửa vừa mệt, lại thêm không ăn được gì, thai bị động, ngày nào cũng phải đi tiêm dưỡng thai, có khi ói mửa mệt đi không nổi. Có những lúc quên tắt đèn tắt nước là bà nội chồng mắng té tát, dù vợ có mệt hay đang ngủ cũng phải dựng dậy mà mắng.
Chẳng những vậy mà còn mách với ba của chồng rồi về to nhỏ với chồng. Chồng lai chẳng cần biết gì, cứ nghe người nhà nói lại là lớn tiếng la mắng vợ. Vợ buồn lắm nhưng cũng không muốn giải thích, ngày nào vợ cũng khóc, cũng buồn mà chẳng có ai tâm sự, hễ có bạn bè tới chơi hay chị chồng, bà con tới thăm là bà nội của chồng đuổi về, vậy mà chồng đâu có biết.
Thai lớn rồi, vợ hơi khỏe, mỗi khi có tiền là lấy ra một ít mua sắm đồ em bé để dành. Chồng cũng biết vợ không đi làm, không có tiền, chồng thì đang đi nghĩa vụ nên vợ chỉ sống nhờ tiền của mẹ vợ cho hằng tháng. Ngày đi sinh, vợ rất buồn chồng vì chỉ chở vợ đến cửa nhà sinh để vợ vượt cạn một mình do chồng nghĩ vợ chưa sinh ngay được. Chịu đau 8 tiếng ròng, vợ khóc hết nước mắt, nhìn người ta di sinh có chồng dìu chồng xoa lưng mà thấy tủi. Rồi khi con khóc chào đời, vợ vui khi thấy con quên cả mọi giận hờn, đắng cay.
Trong tháng ở cữ vợ cũng đâu có được yên thân, ai đời có trẻ sơ sinh mà bà nội của chồng bắt phải 2-3 ngày mới được giặt đồ, bà bảo giặt nhiều tốn nước, đêm mở đèn trông con thì bảo là tắt đèn đi để đỡ tốn điện. Vợ buồn nhưng cũng đành chịu, cứ nghĩ số phận mình vậy, không cho giặt máy thì mình giặt tay, không cho mở đèn thì mình mở đèn ngủ. Thằng cu nhà mình khó tính, cứ ngày thì ngủ đêm lại thức quấy khóc, một mình vợ chăm con rất mệt và kiệt sức, vợ ước có ai đó chăm con để vợ được ngủ một giấc thật ngon và lấy lại sức dù chỉ một tiếng thôi.
Ngày con đầy tháng là hôm sau vợ phải ôm con đi chợ nấu cơm cho mình, nhưng nào có yên với bà nội của chồng đâu. Vừa dỗ được con ngủ là lo chạy xuống đất tranh thủ nấu cơm cho mình, vậy mà bà nội của chồng lên mở cửa "chơi với cháu", rồi con khóc, không làm được gì.
Khi bé Khang 8 tháng, không thể chịu nổi cảnh sống nhà chồng, vợ mới đi thuê nhà và 3 ngày trước khi dọn đi, mẹ của chồng khóa điện thoại không cho vợ liên lạc với mẹ ruột, nhằm muốn cho vợ không có tiền ra ngoài phải lăn lóc ngoài đường: "cho nó đi cho nó chết", cũng may trời thương vợ cũng vượt qua được.
Tuy sống bên ngoài có vất vả nhưng thoải mái tinh thần, có điều chồng cũng bị ảnh hưởng nên hay dằn vặt vợ nhưng vợ cũng làm thinh. Yên ổn được 2 năm, chồng mãn nghĩa vụ về với vợ, vợ vui lắm, rồi mình có thêm nhóc thứ 2 giống chồng như đúc. Nếu không có vụ má của chồng có nhân tình, chồng buồn, chồng muốn về cái nhà đó thì đã khác.
Vợ thương chồng, quay trở về cầu mong điều tốt đẹp sẽ xảy ra và vì vợ muốn chồng vui, nhưng hy vọng đã vụt tắt sau tuần đầu tiên khi bà nội của chồng lớn tiếng đuổi vợ ra khỏi nhà vì vợ dám cả gan cho bé Trí chơi gói trà hòa tan 1 nghìn đồng. Vợ bị stress nặng khi trở về nhà của chồng, vợ chán nản lắm rồi. Nhiều lần vợ muốn ôm con đi thật xa, bỏ chồng luôn nhưng thương chồng còn thương vợ, chồng sống cũng có trách nhiệm, không như ngày xưa, chồng cũng chăm sóc vợ, yêu con nhưng chồng ơi, vợ không sống nổi ở cái địa ngục trần gian này, chồng có hiểu không?