To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Không còn đủ tự tin để nói rằng tôi hiểu chồng
ôi hỏi anh vai trò của tôi đối với anh giờ là gì khi người làm anh mệt mỏi là tôi, người anh muốn chia sẻ không phải là tôi? Người mang đến niềm vui mỗi ngày cho anh cũng không phải là tôi nữa mà chỉ là người thỉnh thoảng ngồi ăn cùng, ngủ cùng giường và đơn thuần là mẹ của con anh. (Thuy)
Từ: Thuy Nguyen
Đã gửi: 25 Tháng Giêng 2012 10:52 SA
Đây là dòng tâm sự mà tôi gửi đến chồng nhân dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới của chúng tôi, ngày 31/12. Tuy mới cưới được 5 năm nhưng thời gian chúng tôi yêu nhau còn dài hơn khoảng thời gian ấy.
Khi tôi đang học đại học năm thứ 2, anh ngỏ lời yêu tôi, tôi hạnh phúc vì rằng anh là mối tình đầu của tôi, anh đã làm cho tôi cảm thấy ấm áp, thấy mình trở nên bé bỏng và được yêu thương khi ở bên cạnh anh. Nhưng tôi không trả lời anh, anh bảo rằng tôi cứ suy nghĩ kỹ trước khi trả lời anh. Ngày hôm đó, chúng tôi tâm sự rất nhiều, anh nói rằng anh muốn 2 đứa khi yêu và đi đến hôn nhân phải biết hoàn thiện nhau.
Vẫn đang là sinh viên nên anh muốn trước mắt chúng tôi phải tập trung học hành thật tốt, giúp đỡ, động viên nhau phấn đấu. Và anh cũng nói với tôi rằng, anh biết sống cùng nhau lâu sẽ không tránh khỏi những lúc nhàm chán, nhưng anh sẽ có cách để làm mới tình yêu của chúng tôi. Anh đĩnh đạc, chín chắn và tình cảm. Tôi tin anh.
Tuy nhiên nhà anh phản đối chuyện tình của chúng tôi. Tôi khóc nhiều vì thương anh và thương mình. Nhiều lần tôi nói chia tay vì không muốn anh phải day dứt với gia đình mình. Thế nhưng anh vẫn động viên và an ủi tôi để tình yêu của chúng tôi vẫn duy trì. Năm thứ 4 đại học, tôi không còn nước mắt để khóc nữa dù nhà anh vẫn phản đối chuyện tình của chúng tôi.
Anh là người tình cảm và nghe lời bố mẹ nên tôi nghĩ rằng sớm muộn anh cũng bỏ tôi theo ý nguyện của gia đình, nhưng anh vẫn mang đến niềm tin nơi tôi và làm nó ngày càng lớn trong tôi. Anh nói với bố mẹ rằng đó là tình yêu của anh, anh vẫn quyết tâm sẽ yêu và cưới tôi làm vợ, đó là lựa chọn của anh, sướng khổ anh sẽ chịu đựng hết. Tôi thương anh hơn và không nhắc đến chuyện chia tay nữa. Tình yêu của chúng tôi vẫn nồng cháy và tôi vẫn có niềm tin vững chắc nơi anh.
Ra trường, tôi vào Cần Thơ công tác nhưng chuyện tình của chúng tôi vẫn tiếp diễn như vậy dù gia đình anh cũng vẫn chưa đồng ý và dù chúng tôi ở rất xa nhau. Rồi sau một lần anh vào tận Cần Thơ thăm tôi, tôi quyết định từ bỏ công việc mà bố đã chọn cho tôi để trở về bên anh, tình yêu của tôi. Sau hơn nửa năm quay lại thủ đô, cuối cùng tôi cũng vào làm trong một cơ quan nhà nước và tình yêu của chúng tôi vẫn nguyên vẹn như ngày đầu tiên, mặc dù đã trải qua 6 năm cùng sự phản đối của gia đình anh.
Tôi vẫn đặt tất cả niềm tin nơi anh, bạn bè tôi và ngay cả chính tôi thấy mình thật may mắn, hạnh phúc khi có anh bên cạnh, vừa giống anh nhưng lại là người yêu, đó là điều mà tôi luôn mong muốn ở người yêu của mình. Anh làm được điều đó cho tôi.
Tết năm 2006 đánh dấu một bước ngoặt trong tình yêu của chúng tôi, đó là việc bố anh đồng ý cho tôi về thăm nhà. Chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh phúc đến thế, cảm giác vừa lo, vừa mừng nhưng thật hạnh phúc. Lần đầu tôi gặp bố mẹ anh, tôi sợ bố anh là người rất nghiêm khắc, đó là điều đầu tiên tôi cảm nhận khi gặp ông và làm gì tôi cũng lo không biết có vừa ý ông không. Tôi để ý từng phản ứng của ông sau mỗi việc tôi làm.
Mẹ anh ủng hộ tôi, bà cũng là người rất nghiêm khắc và nề nếp nhưng có lẽ vì tình yêu với con trai mình, bà âm thầm ủng hộ cho tình yêu của chúng tôi. Cuối năm đó chính bố anh là người giục chúng tôi cưới. Tôi cười mà nước mắt cứ chảy ra, niềm hạnh phúc chúng tôi mong đợi từ lâu.
Năm 2008, con trai của chúng tôi ra đời, trái ngọt của một tình yêu. Tôi thấy mình thật sự may mắn, có một người chồng luôn mang đến niềm tin nơi tôi và tình yêu đó được đơm hoa kết trái bằng một cậu con trai kháu khỉnh. Tuy nhiên, nhiều mâu thuẫn giữa vợ chồng tôi cũng nảy sinh từ đó. Con tôi hơi khó nuôi, tôi mệt mỏi và tính tình cũng thay đổi nhiều.
Có lẽ đó là lý do giữa vợ chồng tôi bắt đầu có khoảng cách, anh trở nên ít nói hơn và tôi cảm nhận rằng anh đang phải chịu đựng tôi. Đó là lỗi của tôi, tôi biết điều đó nhưng cả hai chúng tôi cứ để nó như thế, trôi tuột đi theo thời gian. Dù vậy, anh vẫn là bờ vai vững chắc tôi cần hơn bất cứ ai, có điều gì hạnh phúc nhất thì anh là người đầu tiên tôi muốn chia sẻ và khi thấy bất hạnh tôi cũng muốn nhận lời động viên từ anh trước hết. Càng ngày tôi càng nhận ra rằng anh rất quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Hơn một tuổi, con trai tôi về quê sống với ông bà nội, hai vợ chồng như hai vợ chồng son. Tưởng rằng có nhiều thời gian bên nhau hơn, vợ chồng tôi sẽ lại gắn bó như ngày còn yêu nhau. Nhưng không phải vậy, khoảng cách không thể lấp được mà dường như càng ngày càng rộng hơn mặc dù trước bạn bè và gia đình chúng tôi vẫn là một cặp ăn ý và hạnh phúc. Tôi buồn nhưng vẫn tin anh lắm và nghĩ rằng chắc công việc làm anh mệt mỏi.
Rồi tôi đi học thêm một lớp buổi tối. Lúc này tôi mới lờ mờ hiểu rằng, có lẽ tôi chưa hiểu anh như tôi từng tự hào với bạn bè hay tự hào với bản thân mình. Nhưng sau đó tôi khám phá ra một điều quan trọng hơn là chồng tôi có quý một người con gái cùng cơ quan.
Tôi và anh nói chuyện thẳng thắn với nhau, anh nói rằng người ta quý anh thì anh làm thế nào và anh chỉ đối xử như những người khác. Tôi tin chuyện đó vì chồng tôi là người tình cảm, biết quan tâm đến người khác và thỉnh thoảng cũng biết tán tỉnh. Mặc dù lờ mờ hiểu được có một điều gì đó nhưng tôi vẫn tiếp tục cho phép mình tin rằng người kia thích chồng tôi là chính.
Tôi bắt đầu để ý chồng tôi và thấy những bối rối nhưng tôi chỉ để tự anh điều chỉnh và chỉ nhắc nhở rất nhẹ nhàng vì tôi nghĩ: phàm là con người có ai tránh khỏi những lúc rung động, và ngay cả đến mình, có chắc rằng từ giờ đến cuối cuộc đời mình sẽ không rung động không.
Rồi tôi tiếp tục đi học xa Hà Nội, chỉ cuối tuần tôi mới về nhà và tôi bắt đầu nhận ra rằng khoảng cách giữa vợ chồng tôi sao cứ xa thế này. Có những bữa cơm mà hai vợ chồng cứ nhìn chằm chằm vào cái tivi, cả buổi tối không biết nói với nhau chuyện gì. Có những lúc tôi nói chuyện anh không còn lắng nghe như trước nữa và tính tự ái của tôi nổi lên, tôi im lặng.
Nghỉ Noel và Tết dương lịch được 2 tuần, bên cạnh chồng mà anh chẳng có cảm giác gì với tôi nữa. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, hỏi thì anh chỉ nói là do công việc mệt mỏi. Tôi buồn nhưng không dám nói cùng ai cả vì hình ảnh của anh với bạn bè và gia đình hai bên đẹp lắm, tôi nói ra cũng không ai tin tôi cả. Tôi im lặng và chỉ luôn tự hỏi mình, câu trả lời vẫn không được tìm ra và tôi bắt đầu tìm niềm vui bên bạn bè để không nghi ngờ gì anh cả.
Khi cách xa anh thật xa, tôi đang ở một phương trời khác tôi mới tìm ra được nguyên nhân mà từ lâu nay tôi tìm kiếm. Chuyện anh và người ta quý nhau là có thật và nó không phải hoàn toàn chỉ từ người ta mà có vẻ anh rất chủ động trong chuyện này. Nó vẫn không chấm dứt hay dừng lại như lời anh nói khi tôi ở nhà. Đó là vì vô tình tôi tìm được password yahoo của anh và đọc được những dòng hai người chat với nhau.
Tôi run rẩy vì không muốn tin gì cả. Tim tôi đau thắt lại như cảm giác khi tôi phải xa anh để vào Cần Thơ làm việc. Tôi thấy mình như không thở được, tôi khóc, mấy ngày sau tôi vẫn khóc vì giờ thì thật sự tôi không biết làm thế nào cả và tôi nghĩ rằng tôi sợ cảm giác mất anh.
Tôi đau đớn nhận ra rằng mình đã mất anh rồi, đó là điều tôi không mong ước nhưng là sự thật mà tôi phải chấp nhận. Tôi coppy tất cả những dòng chat mà 2 người chat với nhau và gửi vào mail cho anh. Tôi thấy mình ngu ngốc, dù đã xác định nhưng sao tôi lại tin anh đến thế. Tôi không trách anh nhưng thấy đau đớn vì niềm tin của tôi quá lớn và giờ nó sụp đổ, chị cùng phòng với tôi nói rằng vì tôi quá yêu anh.
Sau tất cả, anh khẳng định với tôi rằng những gì anh có hiện nay là tôi và con của chúng tôi. Tôi hỏi anh: vai trò của tôi đối với anh giờ là gì khi người làm anh mệt mỏi là tôi, người anh muốn chia sẻ không phải là tôi? Người mang đến niềm vui mỗi ngày cho anh cũng không phải là tôi nữa mà chỉ là người thỉnh thoảng ngồi ăn cùng, ngủ cùng giường và đơn thuần là mẹ của con anh.
Vậy thì tôi là gì để xứng đáng là những gì anh có. Tôi cũng được biết, sau chuyện này, hai người họ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có điều anh đã xóa tin nhắn đi và chỉ để tên tôi trong list những người liên lạc gần đây trong yahoo của anh.
Năm đầu tiên tôi ăn Tết xa nhà, trước khi năm mới sang, tôi viết cho anh thật nhiều dòng tâm sự và cũng nói tôi sẽ không đề cập đến chuyện của anh nữa vì tôi nghĩ rằng nếu tôi không mang lại hạnh phúc cho anh nữa thì thật tốt khi người khác mang lại cho anh niềm vui mỗi ngày.
Lúc này tôi mới nhớ lại những thắc mắc của đứa bạn thân tôi khi nó nhìn tôi lưu tên chồng tôi trong danh bạ điện thoại của mình: người ta hay lưu là husband, hay darling, love, còn tôi sao lại lưu tên chồng là? Chẳng lẽ yêu từng đó thời gian, trải qua nhiều đau khổ để đến với nhau và có một cậu con trai đáng yêu đã gần 4 tuổi, anh vẫn là dấu chấm hỏi của cuộc đời tôi. Tôi chỉ cười và thấy rằng mình không còn đủ tự tin để tự hào nói rằng tôi hiểu anh nữa. Đúng, có lẽ vậy, anh là dấu chấm hỏi của cuộc đời tôi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)