Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Hết yêu nhưng tôi không thể bỏ anh
T
ôi càng nín nhịn anh càng quá đáng, xúc phạm với câu nói “Em đừng mong bước chân vào nhà anh”. Gia đình tôi không ủng hộ quyết định này vì cho rằng chúng tôi đã quen nhau 4 năm, hai gia đình biết mặt nhau, không thể nói bỏ là bỏ.
Tôi và anh quen nhau 4 năm, khoảng thời gian không hề ngắn cho cái kết là hôn nhân, khi hai bên gia đình đã biết mặt nhau và ngầm xem hai đứa như dâu rể trong nhà. 4 năm học đại học xa nhà với tôi không đến nỗi cùng cực như bao người, tôi có việc làm thêm, có anh luôn dang tay giúp đỡ. Anh có một cuộc sống đủ đầy về vật chất, chính xác hơn là vật chất từ gia đình. Ai cũng nói tôi thật may mắn, có người yêu đẹp trai, gia cảnh khá giả, và đặc biệt cưng chiều tôi hết mực, tôi từng hạnh phúc vô vàn về điều đó.
Rồi những xích mích cũng xảy qua, như một quy luật của tình yêu. Anh tốt nghiệp trung cấp, ở không một năm trời, không muốn đi tìm việc, tôi có khuyên anh tìm, thất bại một lần rồi anh chán nản. Tôi an ủi, rồi cũng xuôi theo ý anh “Anh muốn chú tâm để liên thông lên đại học”. Một năm trời, anh chỉ quanh quẩn bên tôi, cuộc sống của anh dường như chỉ có tôi. Tôi hơi bất mãn nhưng lại hài lòng về điều đó. Khi anh liên thông lên đại học cũng không muốn tìm việc làm như bạn bè, vì liên thông chỉ học vào buổi tối. Anh chỉ thích ở nhà, lướt Internet, tìm tòi cái gì đó trên mạng và hầu như ngày nào cũng thế.
Chúng tôi bắt đầu cãi nhau nhiều hơn, anh trách tôi tại sao không hiểu cho hoàn cảnh của anh, anh muốn yên tâm học hành. Tôi cố thông cảm, kết quả là anh học hành bê bết, đến nay vẫn chưa thể tốt nghiệp ra trường. Tôi chán nản, rất nhiều lần đề nghị chia tay nhưng mỗi lần anh đều bảo: “Em đúng là qua cầu rút ván, anh thương yêu em như thế mà tại sao em nỡ”, năn nỉ ỉ ôi, mềm lòng tôi lại quay lại. Cứ như thế suốt 4 năm trời, mâu thuẫn, chia tay, làm lành…, cứ như thế.
Tôi tốt nghiệp ra trường, bỏ đất Sài Gòn có anh với tháng lương đầu tiên 4 triệu đồng, về quê nhà sinh sống với tháng đầu tiên có 1,6 triệu trong tay. Tôi chấp nhận và hài lòng, muốn trốn chạy hay tìm kiếm thứ gì không rõ nữa. Đến nay tôi khá ổn định khi đã là cán bộ công chức nhà nước. Chúng tôi vẫn bình thường, dù rằng tình ngày càng nhạt, anh vẫn về thăm tôi thường xuyên mà tôi thấy lòng mình nguội lạnh từ lúc nào, tự nhủ sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ có cách giải quyết.
Một ngày kinh hoàng xảy đến, trong cơn say, anh nhắn tin với mẹ tôi những lời vô cùng khiếm nhã, tôi như nổ tung đầu óc khi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của mẹ tôi và anh. Tôi làm ầm lên, anh khóc lóc van xin tha thứ, mong tôi nghĩ tình nghĩa mấy năm mà cho anh cơ hội. Tôi tắt máy, lang thang mệt mỏi một ngày trời. Anh ở lì nhà tôi không chịu đi, dù tôi đuổi mắng. Mẹ động lòng khuyên tôi tha thứ “Đánh kẻ chạy đi, nào ai đánh người chạy lại”. Dần dần thời gian cũng nhòa bớt những uất ức trong lòng, nhưng nó như một nỗi ám ảnh suốt đời tôi không quên được. Tôi bắt đầu lạnh nhạt với anh.
Hai tháng sau chúng tôi cãi nhau to, rồi đánh nhau ở nhà tôi vào mùng 2 tết. Anh cũng xin lỗi tôi và gia đình vì không kềm chế trong cơn say. Ba má anh cũng gọi cho mẹ tôi hết nước hết cái rồi kêu đưa về dạy dỗ. Ba má anh mong tôi bỏ qua, tôi cũng xuôi theo. Tôi biết mình nhu nhược khi nghĩ về những tình nghĩa mấy năm qua của hai đứa, nghĩ tới những gì anh đã giúp đỡ và chia sẻ cùng tôi trong ngần ấy năm. Má anh mất, anh theo lệ chịu tang hai năm. Trong một lần ra thăm nhà anh, chúng tôi lại gây gổ, tôi cố nín nhịn vì biết thời gian này anh đang buồn khổ về gia đình, ức chế vì không ra trường được mà cũng không có việc để làm.
Tôi càng nín nhịn anh càng quá đáng, anh gọi điện trách móc, hờn dỗi tôi đủ điều, ghen tuông vô cớ, tệ hại hơn còn xúc phạm tôi với câu nói “Em đừng mong bước chân vào nhà anh”. Tôi thật sự không còn gì để tha thứ, không còn cơ hội nào cho anh nữa. Tôi muốn dứt khoát dù anh đòi sống đòi chết, lần này tôi nhất quyết. Gia đình tôi không ủng hộ quyết định này vì cho rằng chúng tôi đã quen nhau 4 năm, hai gia đình biết mặt nhau, không thể nói bỏ là bỏ. Lẽ nào tôi phải chấp nhận, tiếp tục tha thứ, tiếp tục chịu đựng rồi tiến đến hôn nhân với anh khi trái tim không còn chỗ cho anh nữa. Tôi cũng có quyền sống cho mình, có quyền tìm một người biết trân trọng mình hơn, liệu có được không khi tôi cũng muốn tìm riêng cho mình một tình yêu mới?
Thơ