Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hãy để em ra đi khi chưa quá muộn
ì sao ngày xưa ấy chúng mình lại bước qua nhau, vì sao chúng ta lại gặp nhau lần nữa giữa đất trời ướt đẫm sương đêm, giữa những vì sao lấp lánh nhất trên trời, giữa cái lạnh buốt của núi rừng. Hơi ấm người cho ta cảm giác cả hai ta đã thuộc về nhau từ trăm năm trước cũng như ngàn năm sau. (Mai)
Từ: xuan mai pham
Đã gửi: 18 Tháng Tư 2011 11:26 CH
Có những sai lầm đã được biết trước kết quả, nhưng lòng kiêu hãnh và sự tự tin mù quáng đã giết chết lý trí. Những đam mê, cảm xúc không cho đầu óc ta sự sáng suốt nữa, để rồi khi kết quả dần hiện ra, tâm hồn ta vỡ toang như pha lê. Trong đêm chỉ còn mỗi mình ta với âm thanh vụn vỡ và những vết cứa vào tim.
Ta nấc lên từng hơi thở, vai ta run lên cho từng giọt nước mắt, ta đau đớn, ta gào khóc, ta muốn phá tan mọi thứ đang vây lấy chính mình. Hay chính ta đang vây lấy ta. Ngày đầu tiên cho mối quan hệ này ta đã biết mình đang chơi một trò chơi, cái trò chơi với những thỏa thuận của niềm đam mê, của cảm xúc, của những tình cảm tưởng chừng như cả đời chỉ đợi chờ nhau cho giây phút này mà thôi.
Cái trò chơi với những thiệt thòi, tổn thương mà ngay từ đầu ta đã biết, đã tự gánh vào mình. Cái trò chơi mà đã có hai người ngoài ánh sáng, đang hạnh phúc quấn lấy nhau, còn ta thì chìm đắm sau bóng đêm và lén lút để đam mê. Cái trò chơi mà ở đó có hai người trọn vẹn những quyền được yêu nhau, được hạnh phúc, còn ta thì không có quyền được ghen tuông, hờn dỗi, được có những nỗi niềm của riêng mình như bao người đang yêu khác.
Vì sao hai ta đã một lần bước qua nhau, không biết gì về nhau nữa mà ông trời lại bắt ta gặp nhau lần nữa trong hoàn cảnh này. Tại sao mọi yêu thương từ xác thịt đến tinh thần mà hai ta đã chôn giấu lại gặp nhau và hòa vào nhau tưởng chừng như chúng ta đang yêu chỉ để hạnh phúc lần cuối trong đời. Và tại sao tất cả những gì chúng ta có đều quá ngọt ngào để không nhận ra rằng những ngọt ngào đó đang xây trên mong manh, tan vỡ cho một ngày có người vỡ tan với ngàn nỗi đau, còn lại đấy hai người vẫn say đắm trong yêu thương.
Ta nhận ra tất cả những thiệt thòi về mình chỉ đổi lấy một tình yêu của người. Ta từng nói ta đã là người đứng phía sau, ta thiếu thốn và nhường tất cả rồi, vậy người đừng làm ta tổn thương hay đau buồn thêm nữa. Thế mà người vô tình hay quên mất điều đó, tại sao người lại để cô ấy đọc tin nhắn và trả lời ta như vậy. Người làm ta hụt hẫng và rơi xuống tận cùng của hố sâu thương đau, chỉ còn chiếc điện thoại là nơi yêu thương, yên ấm nhất người dành cho ta.
Nhưng rồi cuối cùng cái vườn địa đàng nhỏ bé ấy cũng bị người còn lại thao túng, cô ấy đặt chân vào đó, cho mình cái quyền trả lời tin nhắn của chúng ta, đọc những tình cảm mà ta dành cho người. Giây phút ta nhận được tin nhắn trả lời, mọi thứ xung quanh ta bỗng đổ sầm, chơi vơi. Ta chông chênh đứng không vững trên đôi chân này nữa, một cái giáng quá khủng khiếp.
Ta tưởng chừng cái tin nhắn ấy như một cơn sóng thần cuốn phăng đi tất cả mọi yêu thương, hạnh phúc, chờ mong, thứ tha trong ta dành cho người. Người có còn yêu thương ta không, có còn trân trọng tất cả những gì thuộc về hai ta hay không? Ta nhường người tất cả hạnh phúc để tự mình chơi trò yêu thương cô đơn. Ta tự nguyện yêu người mà không cần lời an ủi, cảm ơn hay bất cứ điều gì khác, thế sao còn làm ta chới với đến thế?
Người ơi, người làm thế sao ta còn đủ can đảm để đặt chân đến Đà Lạt nữa. Ta nhận thấy rằng những gì ta từng đoán trước với người giờ đây nó đang dần thành hiện thực. Người tặng ta một vết thương, còn ta đang ruồng bỏ vùng đất ta yêu thương chỉ vì một tình yêu, một người con trai, vì một chuyện đã có sẵn kết quả ngay từ khi bắt đầu.
Ta quá tự tin để rồi tự kiêu căng và nói với con tim rằng một ngày nào đó khi cái kết xảy ra, ta sẽ hiển nhiên nhận nó mà không đau đớn, mà không yêu người, không giữ lấy hình ảnh người trong tim này nữa. Ta quá tự tin để rồi tự kiêu căng và nói rằng khi cái tình yêu này kết thúc, ta sẽ dễ dàng chia tay nó. Ta quá tự tin để rồi tự kiêu căng và nói rằng ta không bao giờ khóc vì người hay vì cái tình yêu này.
Thế mà đêm qua là một đêm tràn ngập nước mắt, trong đầu ta bảo rằng ta không khóc, không muốn khóc, không được khóc, sao nước mắt cứ thế lăn dài trên má ta? Ta bàng hoàng và bối rối, tự nhủ rằng không phải nước mắt cho tình yêu, không phải nước mắt dành cho người, không phải nước mắt vì ta đang yêu. Sao ta không thở được nữa người ơi, tim ta thắt lại.
Ta thấy không khí như chẳng còn hiện diện xung quanh mình, thấy giữa màn đêm sâu thẳm là trái tim ta với vực sâu cũng hun hút, mọi thứ đang thi nhau rời bỏ ta mà đổ xuống vực sâu ấy. Mắt ta cứ nhắm chặt lại, ta sợ hãi với chính số điện thoại của người cùng cái tin nhắn đang hiển hiện trên màn hình điện thoại kia. Tay ta không còn đủ sức để cầm lấy chiếc điện thoại, số điện thoại của người đang gọi cho ta, ta không thể nghe được vì tất cả sức lực trong người ta đã bị cuốn phăng vào chiếc hố đen trong tim.
Ta nấc lên từng hồi, tưởng chừng như không thể ngưng được những giọt nước mắt. Ta vứt bỏ chiếc điện thoại và ngồi co ro trong góc phòng với đôi bàn tay đang cố đập mạnh vào tường tìm kiếm nỗi đau để đánh thức ta trước nỗi đau nặng nề này. Đêm cứ lặng lẽ chầm chậm trôi qua, còn ta cứ lặng lẽ thức đếm từng giây, từng phút đợi ánh mặt trời lên mà chạy trốn cái đêm khủng khiếp này. Chưa bao giờ ta thấy số điện thoại người lại làm ta sợ hãi, đau đớn như bây giờ.
Ta sợ ta không đủ dũng cảm rời xa người. Ta đau đớn biết rằng người không còn là hình ảnh bên đường như chúng ta thỏa thuận nữa. Tình yêu này đã giết ta chết trong kiêu hãnh, đày đọa ta trong ghen tuông, dày vò ta trong nhớ nhung, phán xét ta trong khao khát. Cuối cùng nó cũng chỉ để lại ta trong cô đơn và dòng máu thương tổn của trái tim.
Ta bắt đầu hận mình, vì sao ngày xưa ấy chúng mình lại bước qua nhau, vì sao chúng ta lại gặp nhau lần nữa giữa đất trời ướt đẫm sương đêm, giữa những vì sao lấp lánh nhất trên trời, giữa cái lạnh buốt của núi rừng. Hơi ấm người cho ta cảm giác cả hai ta đã thuộc về nhau từ trăm năm trước cũng như ngàn năm sau. Em yêu anh thật rồi. Một tình yêu không bao giờ có thể thành hiện thực. Hãy để em ra đi khi còn có thể, và chưa là quá muộn.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)