Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Hãy để em lần cuối gọi tiếng 'chồng ơi'
K
hi ngủ em toàn quay sang chỗ anh nằm và em luôn nghĩ anh đang nằm bên em, em đã cố gắng mở mắt thật to xem có phải anh đang nằm bên em không. Nhưng tất cả đều là em tưởng tượng và sự thật vẫn là sự thật, bên cạnh em không phải là anh. (Nguyệt)
Từ: Ánh Nguỵet
Đã gửi: 29 Tháng Hai 2012 10:19 CH
Thời gian trôi nhanh, em và anh đến với nhau cũng được hơn 3 tháng. Ba tháng làm vợ anh cũng có lúc em thấy rất vui và hạnh phúc nhưng niềm vui và hạnh phúc đó sao ai lại nỡ cướp đi của em. Tại em hay tại số phận cho em gặp anh rồi lại bắt em rời xa anh. Em không muốn như thế đâu. Em đã cố nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì cả.
Ba tháng về nhà chồng chân ướt chân ráo thế mà lúc nào cũng chỉ có một mình em. Em còn nhớ anh nói với em là: “Đến mùa đông anh sẽ ôm em thật chặt để cho em ngủ” nhưng mùa đông đã đến mà sao anh lại không về bên em. Hằng đêm nằm trong căn phòng, đối diện với 4 bức tường em đắp chiếc chăn mà sao thấy lạnh quá anh ơi.
Em cũng là con người, cũng có da thịt và cũng có trái tim, em cũng có quyền được sống trong tình yêu thương của chồng chứ. Từ khi anh đi, đêm nào em cũng nằm mơ thấy anh, anh về với em vẫn với khuôn mặt hiền lạnh, giọng nói nhẹ nhàng và nở nụ cười em thấy vui lắm nhưng khi em tỉnh dậy thì đó chỉ là giấc mơ. Hôm sau em sẽ cố gắng ngủ thật say để em lại được gặp anh. Nếu như giấc mơ đó kéo dài mãi mãi thì em sẽ sống mãi trong giấc mơ.
Anh à! Khi ngủ em toàn quay sang chỗ anh nằm và em luôn nghĩ anh đang nằm bên em, em đã cố gắng mở mắt thật to xem có phải anh đang nằm bên em không. Nhưng tất cả đều là em tưởng tượng và sự thật vẫn là sự thật, bên cạnh em không phải là anh.
Em không bao giờ trách anh vì em cũng là người có lỗi mà. Em chỉ mong sau này anh hãy suy nghĩ người lớn hơn, chín chắn hơn khi làm một việc gì. Em tin sau này anh sẽ thành đạt trong con đường sự nghiệp mà anh đã chọn.
Em xin lỗi anh, em đã không cùng anh đi tiếp con đường mà mình đã chọn, em sẽ không bên anh khi anh vui cũng như khi anh buồn, em không chăm sóc anh mỗi khi anh ốm. Anh hãy nghĩ như em và anh có duyên nhưng không có phận và em cũng sẽ nghĩ như thế. Sao số phận lại trớ trêu với em thế, em luôn nghĩ anh chính là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời em, là người cùng em vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống và rồi tất cả đã không như em nghĩ.
Cuối cùng em chỉ muốn nói với anh là trên đời này không ai thương mình bằng bố mẹ mình và anh hãy nhớ người yêu anh nhất không phải ai khác đó chính là vợ của anh.