Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Giờ mới biết 'khổ vì gái' là thế nào
T
ôi như “đũa mốc chòi mâm son”, tôi như kẻ ăn xin đâu dám nghĩ tới yêu được một cô công chúa, ông trời cho tôi 3 tháng vui vẻ và hạnh phúc cùng cô ấy sao đó lại cướp đi của tôi. Chẳng lẽ ông trời chỉ cho hạnh phúc của tôi ngắn ngủi thế sao? (Mai Xuan Khanh)
From: Mai Xuân Khánh
To: tamsu@vnexpress.net
Subject: Tam su cuoi
Lời cuối cho tình yêu
Gửi MjT yêu của anh!
Nam Định những ngày vừa rồi thật là buồn. Tôi muốn viết cái gì đó để mình có thể quên đi thật nhanh câu chuyện tình này. Mỗi ngày trôi qua đối với tôi quá dài, tôi đã cố làm chuyện gì đó để mình quên đi nhưng chẳng hiểu sao càng cố tình làm cái gì đó tôi lại càng nhớ người ấy nhiều hơn.
Sao để quên một người lại khó như vậy? Những ngày qua dường như tôi lại quay lại cái thời “để nhớ” của mình rồi. Tôi nhớ cái thời đó tôi và tụi bạn hứa là sẽ không yêu thật lòng một ai cả cho đến khi nào mình lớn thật. Nhưng rồi hứa thì vẫn là hứa, tính thanh niên, tính trai trẻ, tính thích chinh phục đã tìm đến chúng tôi, nó đã không cho chúng tôi thực hiện lời hứa của mình. Đứa nào cũng yêu, đứa nào cũng tìm cho mình một nửa kia của mình. Chỉ còn có tôi tìm được nửa kia của mình muộn nhất.
Tôi cứ tưởng mình sẽ chẳng yêu thật lòng ai ở cái tuổi 20 này, tôi chỉ muốn có nhiều bạn vì vậy tôi quen rất nhiều các bạn gái, nhưng bạn vẫn là bạn mà thôi, "yêu nhiều chẳng được bao nhiêu”. Đến lúc tìm được một nửa kia của mình thì hạnh phúc chưa thấy đâu thì đã thấy sự bất hạnh và đau khổ. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là chúng tôi có nhau được 3 tháng, nhưng con số 3 thật là tàn nhẫn. Chính cái ngày chuyển giao đó cô ấy đã nhắn tin nói lời chia tay.
Tôi yêu cô ấy nhiều lắm, cái thời điểm mà tôi đọc cái tin nhắn quái ác đó ngọn lửa trong người tôi nhường như đang tắt dần mà chẳng sao cứu vãn được. Tôi giống như cái xác không hồn, như nén nhang đang cháy, như ngọn lửa đang tắt, như tảng băng đang tan. Tôi biết kể từ lúc đó tôi sẽ mất cô ấy sẽ không còn những buổi đi chơi với nhau, không còn những buổi xem phim, không còn những đón - đưa đi học, không còn những đêm ngồi nhắn tin, không còn những giận hờn của tinh yêu, không còn những buổi giới thiệu nhau với bạn bè, không còn những buổi lang thang trên đường phố cùng chiếc xe đạp...
Có lẽ cô ấy đã quên tất cả, cô ấy bỏ tôi lại sau để đi trên con đường mới của cô ấy, ở con đường đó cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc, tình yêu của mình. Ở nơi đó không có tôi nhưng tôi vẫn luôn hướng theo cô ấy, luôn chúc cho cô ấy tìm được nhiều thứ mà cô ấy không tìm được khi cô ấy ở trên cùng con đường với tôi.
Nhiều lúc tôi đã nghĩ là chuyện của chúng tôi rồi cũng sẽ như thế này, nhưng nó đến nhanh và bất ngờ quá. Nó đến không nói không một dấu hiệu nhận biết để tôi chuẩn bị trước. Mới hôm trước còn nói chuyện bình thường hôm sau đã xảy ra, tôi tưởng đó cũng chỉ là giận hờn nhau như những lần trước, nhưng thật không ngờ tụi tôi chia tay nhau không một lý do.
Tôi phải tự đi tìm cho mình một lý do thích hợp để tự thuyết phục mình rằng chỉ có như thế cô ấy mới chia tay tôi. Tôi dù sao cũng chỉ là một thằng nhà quê chân nấm tay bùn lên đất thành phố này học tập.
Tôi không dám nghĩ mình lại yêu thật lòng một người con gái ngay tại cái thành phố này. Hai chúng tôi sinh ra trong ở môi trường khác nhau lên những lần cô ấy dẫn tôi đi chơi với bạn cô ấy tôi thường rất ngại vì tôi không muốn cô ấy xấu hổ vì đã yêu một thằng nhà quê.
Tôi như “đũa mốc chòi mâm son”, tôi như kẻ ăn xin đâu dám nghĩ tới yêu được một cô công chúa, ông trời cho tôi 3 tháng vui vẻ và hạnh phúc cùng cô ấy sao đó lại cướp đi của tôi, chẳng lẽ ông trời chỉ cho hạnh phúc của tôi ngắn ngủi thế sao? Chằng lẽ tôi là kẻ đáng bị trừng phạt lắm sao, ông đã cho tôi sao ông lại lấy đi của tôi, tôi có thể cho ông tất cả nhưng ông đừng lấy trái tim của tôi chứ, trong lúc này tôi chẳng có gì quý hơn trái tim của mình ở nơi đó tôi có gia đình, bạn bè, thầy cô, và cả cô ấy nữa...
Từ trước tới giờ tôi chưa phải khóc vì một người con gái nào, nhưng cho đến giờ này thì tôi đã biết “khổ vì gái” là như thế nào. Có lẽ tôi là người sống khá nội tâm, những lúc như thế này tôi chỉ biết ở trong phòng bật loa thật to và hết thật lớn, rồi lại lặng im và tự khóc với bản thân mình, tự chửi mình, tự làm cái gì đó để mình không còn tồn tại trong cuộc sống này nữa.
Nhiều người khuyên tôi nên quên cô ấy và hướng về cuộc sống này, nhưng chẳng ai bảo tôi nên làm gì để quên cô ấy nhanh hơn để tôi tìm lại chính mình đây và luôn nhìn cuộc sống này với con mắt đầy sức sống hơn?
Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ có cái cảm giác cô đơn, tuyệt vọng về cuộc sống như vậy. Ông trời đã lấy đi hy vọng, niềm tin vào cuộc sống này, lấy đi những gì tôi yêu quý, lấy đi con người của tôi biến tôi thành một con người khác. Tôi ghét cái sự giả tạo này, tôi ghét tất cả những gì ở xung quanh tôi. Hằng ngày phải đối mặt với bạn bè, thầy giáo, với mọi người xung quanh tôi toàn phải sống bằng con người giả tạo.
Tôi phải sống giả dối như thế này đến bao giờ nữa? Những ngày qua đối với tôi là quá đủ rồi tôi ghét cái tâm trạng này. Tôi thù nó, sao nó lại tìm đến tôi, tôi có làm gì lên tội với nó đâu, sao nó không tìm chốn nương thân khác, sao nó lại tồn tại trên đời này. Nếu có một điều ước tôi ước nó biến mất khỏi cái cuộc sống này, như thế không những tôi mà còn nhiều người không phải như tôi lúc này.
Tôi không muốn ai thương hại mình và cho tôi một cái gì đó trong lúc này. Tôi chỉ muốn có ai đó để tôi trút giận và nghe tôi kể mà thôi. Nhưng lúc này tôi chẳng tìm được ai cả chỉ muốn viết viết và viết mặc dù tôi vẫn biết sẽ không quên đi hoàn toàn nhưng mà nó sẽ giúp tôi giải tỏa tâm lý được phần nào đó. Đối với tôi trong lúc mọi thứ quanh như mớ giấy lộn thế này thì như thế là quá đủ rồi.
Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn ông trời vì đã cho tôi 3 tháng quá ngắn ngủi để tôi biết hạnh phúc thật sự của tình yêu là gì. Hạnh phúc là mỗi lần được gặp nhau, được đi chơi cùng nhau, được nói chuyện với nhau hay hạnh phúc cũng nằm ở những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành, như thế cũng đã là hạnh phúc rồi.
3 tháng qua sẽ là những ngày tháng đẹp nhất và tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên, tất cả những gì của cô ấy tôi sẽ nhớ mãi: giọng nói, cử chỉ, và cả cái điệu bộ mà cô ấy hay làm xấu nữa. Tôi cũng phải cảm ơn cô ấy vì đã cho tôi biết khi yêu nhau dù thật lòng hay không thì nên làm như thế nào. Cô ấy đã cho tôi biết cảm giác chờ đợi, vui, giận hờn như thế nào.
Giờ mỗi đứa có một con đường riêng, anh chúc MjT của anh hạnh phúc và luôn đạt được những gì mong muốn và thành công với những gì mình đã chọn. Hãy Sống tốt em nha... Dù chúng ta bây giờ không phải là của nhau nhưng anh vẫn sẽ luôn ở trên còn đường của em, hình bóng của em sẽ mãi luôn ngự trị trong anh. Cố lên em nha. Nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ yêu em và chỉ mình em? Anh sẽ cố quên em và sẽ sống tốt và tiếp tục cái ưu điểm có một không hai của mình như em đã nói.
Yêu em và luôn nhớ tới em