Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Giá có một ngày được yêu anh
M
ỗi ngày rồi lại mỗi ngày, em lặng lẽ ngồi trong phòng, chờ đợi một điều gì đó mơ hồ có thể xảy ra, có anh và em… để em được nhắn tin, tâm sự cùng anh. Em không dám đi ngoài đường vì sợ đến lúc bắt gặp anh đang đi với một ai đó không phải là em.
Người gửi: Burin
Gửi tới: Mục Tâm sự
Tiêu đề: Một ngày yêu anh
Anh à! Có lẽ anh chẳng thể nào tin được em đã yêu anh. Em không biết cảm xúc này đến từ bao giờ, em không nhớ nổi, nhưng có lẽ đã từ rất lâu rồi. Trong ký ức của em là cái lần anh nhìn em với ánh mắt buồn sâu thẳm. Tim em như ngừng đập, em thấy bối rối, xốn xang vô cùng, em không dám nhìn vào mắt anh nữa. Và từ đó em đã lại có cái cảm giác e ấp, ngượng ngùng khi ở bên anh, nhìn anh cười và cách anh làm cho mọi người cũng vui cười. Một cảm xúc đã nằm sâu dưới đáy tâm hồn em, từ lâu, từ rất lâu rồi, em đã đánh mất, nhưng nhờ lời tâm sự, ánh mắt trìu mến đầy cảm thông của anh, nụ cười nhẹ nhàng của anh đã đánh thức tất cả những cảm xúc yêu thương ấy trong em ấy. Và... có lẽ… em nghĩ rằng… con tim em đã yêu trở lại!
Em chưa bao giờ dám nói yêu anh, vì em không được phép. Anh đã đặt cho em một rào cản, bởi vì anh đã có người yêu, một người mà em rất thân thiết, còn hơn cả một người bạn thân thông thường. Em luôn đau khổ mỗi lần anh nhắc đến cô ấy. Những buổi tối em không còn thích phóng xe lang thang, đi ăn vặt, hay mua sắm hay xem những bộ phim dài tập Hồng Kong, Hàn Quốc nữa…
Em lặng lẽ trong phòng, chờ đợi để được gọi cho anh, để em được phép nhắn tin cho anh, em mong rằng anh không đi chơi cùng bạn quá nhiều bởi vì như vậy thì em sẽ không thể đi cùng anh được. Đôi lúc em vùng dậy phóng thẳng xe đến với anh chỉ để hỏi anh đôi điều vu vơ, nhìn anh kể chuyện, đôi mắt anh, đôi môi anh… và em lại ra về trong luyến tiếc và hẫng hụt.
Đi ngoài đường em cứ sợ bắt gặp ai đó thân quen nhìn thấy đôi má em ửng hồng vì những ý nghĩ táo bạo chợt đến trong tâm trí em rằng anh sẽ ôm em và em sẽ được hôn anh, người yêu dấu của em à ... Em thoáng nhìn thấy hình ảnh anh ở nhiều người em gặp ngoài đường, tất cả họ đều có một phần của anh nhưng chẳng ai bằng anh cả. Anh nhẹ nhàng và nồng ấm, luôn biết cảm thông đến mọi người và anh… chỉ tại anh vẫn luôn coi em là một cô gái nhỏ… bé con ngốc nghếch của anh.
Em ước có một lúc nào đó được ngồi cùng anh ở trong căn phòng ấm cúng của anh, em sẽ dựa vào vai anh, nghe nhạc. Sẽ chẳng bao giờ có được giây phút như vậy phải không anh. Anh luôn ngại gặp em và chẳng bao giờ có ý nghĩ là sẽ giữ em lại mỗi khi em bỏ về cả, em biết rất rõ… rất rõ .. vì em đã yêu anh từ rất lâu rồi, ngay từ cái nhì đầu tiên. Bao năm qua em đã tự dối lòng mình rằng em không hề yêu anh và anh là một người yêu chẳng ra gì cả. Vậy mà em luôn luôn mong anh và người yêu của anh cãi vã cùng nhau, chia tay nhau… trong vô thức em không hiểu tại sao mình luôn mong vậy và đã tác động phần nào… em cũng chẳng biết nữa.
Em chẳng muốn nhớ lại nữa, vì bây giờ cảm xúc thật ngọt ngào quá, chỉ còn lại anh và em… nhưng dường như vẫn còn một khoảng trống vô hình rộng lớn và xa cách quá anh à.
Em hiểu, anh quá yêu bạn gái của anh, anh dành tất cả cho cô ấy. Em ghen, dù luôn ý thức mình phải chấp nhận sự thật đó, em cũng quý người yêu của anh lắm, chúng em thân nhau lắm nhưng chẳng hiểu sao trong em bây giờ lại dấy lên một sự đố kị, em cảm thấy ghét vì sao em và cô ấy lại thân nhau đến thế. Cuộc sống của anh, em không thể xen vào, không thể làm xáo trộn bất cứ thứ gì, đặc biệt là tình yêu của anh dành cho cô ấy, mỗi ngày, từng ngày, từng phút... Em ghét cả anh và cô ấy, cả em nữa, tại sao chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này cơ chứ, em yêu anh đến nhường đó, có lẽ cô ấy cũng yêu anh không ít hơn, cô ấy đã đi xa… vậy mà cô ấy vẫn có anh. Em mong anh được hạnh phúc, em mong em sẽ yêu anh nhiều hơn cô ấy yêu anh. Em mong em sẽ chăm sóc anh tốt hơn cô ấy. Em mong em sẽ làm cho anh hạnh phúc, mong rằng em sẽ hiểu anh nhiều hơn cô ấy. Em mong em không bao giờ phải buồn vì cô ấy nữa ...
Em vẫn luôn mong…
Em ích kỷ lắm đúng không anh, em đã mong anh và cô ấy chia tay, để em có thể đến được bên anh. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ xảy ra trong giây lát… ngấm ngầm trong em, em sợ anh biết sẽ ghét em, em sợ cô ấy biết sẽ giận em, em sợ cả thế giới này sẽ chê cười em khi biết rằng… biết rằng em yêu anh. Em giật mình, hối hận, thấy mình sao xấu xa, tội lỗi đến vậy. Cuối cùng em cũng chỉ mong mình là một phần rất nhỏ bé bên cạnh cuộc sống của anh, sẽ dõi theo cuộc sống của anh.
Có những buổi tối trên lớp học, em thấy anh buồn, anh chăm chú nhìn ra ngoài khung cửa khi gió đang làm tội tình những nhánh cây, như chờ đợi một điều gì đó trở lại. Em đã nghĩ rằng anh và cô ấy đã xa nhau và sẽ quên nhau như một điều tất yếu. Cô ấy đã làm anh buồn nhiều, trước đây thì em nói anh thật nặng lời mỗi khi hai người giận nhau vậy mà giờ đây em bỗng thấy mình lại giận cô ấy đến thế, vẫn làm anh buồn dù đã đi xa. Em không muốn bất cứ ai làm anh phải buồn nữa, tất cả đã qua… sao anh chẳng quên đi vậy, anh không thấy em mỉm cười với anh sao, anh không thấy má em ửng hồng khi anh tiến lại gần em sao, anh không thấy em luôn lén nhìn anh qua mái tóc anh trong gió nhẹ thổi sao, anh không thấy những giọt nước mắt em làm ướt cả chiếc gối cô đơn này sao?
Em đã nhắn tin nói với anh rằng em buồn và muốn đi chơi, em đi cùng anh đến đến mọi nơi, quan hệ của em và cô ấy giúp em có cơ hội gần anh hơn hết sau khi cô ấy ra đi. Vậy mà trong ánh mắt anh, trong nỗi buồn của anh em chỉ nhìn thấy cô ấy và niềm vui thoảng qua trong anh cũng không hề có hình bóng em mà chỉ là những người bạn của anh.
Em ghét anh, giận hờn vô cớ với anh, em lấy cớ gì mà giận anh cơ chứ, tại sao lúc nào cũng vẫn là cô ấy, cứ mãi là cô ấy. Em nói vậy, nhưng thực ra trong lòng, em thấy thương anh nhiều, muốn chia sẻ với anh, muốn xóa tan đi sự buồn bực trong lòng anh, muốn nhìn thấy nụ cười của em trong mắt anh.
Em đã ước em có thể làm được như vậy, đã lâu rồi… Nhưng anh luôn im lặng, anh luôn giữ cho anh những khoảng lặng, anh thích một mình, em cứ phải mò mẫm tìm hiểu cuộc sống của anh, mò mẫm suy luận liệu điều gì đang diễn ra trong tâm trí anh, trái tim anh. Tình yêu của anh ở chốn nào mà sao em không nắm bắt được… nhưng em lại cảm nhận được sự nồng ấm trong tình yêu của anh dành cho cô ấy với… đôi chút hờ hững dành cho em. Anh có tin không, chỉ cần anh nói rằng anh đang rất buồn chuyện gì đó, em sẽ òa khóc, sẽ gạt bỏ tất cả để chạy đến bên anh. Liệu anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?
Anh thân yêu! Chồng bé nhỏ của em à! Sao anh không thể dành ra một ngày để yêu em? Sao anh không thể một lần nói với em những lời âu yếm, nhẹ nhàng tình cảm? Sao anh không thể một lần nữa nắm tay em thật chặt? Dắt em qua đám đông lộn xộn, ồn ào, che chở cho em giữa dòng người hỗn tạp ào ạt lao đến trong buổi đi lễ chùa, sao anh không thể để em yêu anh?
Em luôn hình dung ra những lúc anh bên cạnh cô ấy trong nước mắt tràn ngập nơi khóe mắt… lăn dài trên má em. Hẳn rằng anh đã nói rất nhẹ nhàng với cô ấy còn hơn khi anh nói cùng em thật gần trong lớp, trong căn phòng của anh; hẳn rằng anh chăm sóc cô ấy một cách trìu mến còn hơn khi anh quàng khăn qua cổ em khi trời gió lạnh hôm nào; hẳn rằng anh luôn ôm cô ấy vào lòng những lúc hai người bên nhau còn hơn rất nhiều khi anh ngồi thẳng lưng để chắn gió cho em mỗi lần em nhờ anh đèo em đi học trong mùa đông giá lạnh; hẳn rằng anh đã đưa tay lùa vào mái tóc cô ấy nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng còn hơn cái lần mà em nhờ anh sửa tóc khi đội mũ cho em. Em biết… anh ngắm nhìn cô ấy say sưa còn hơn rất nhiều…. rất rất nhiều so với ánh mắt trìu mến hiền dịu mà anh nhìn em khi bất chợt gặp ánh mắt em lén nhìn qua tóc mai của anh. Em biết là hơn rất nhiều… rất rất nhiều…. nhiều thật nhiều. Em khóc vì điều đó, vì yêu anh, vì chỉ mong được hơn một phần nhỏ nhoi như thế. Anh vẫn nói thích một người là không có tội đúng không anh.
Những tưởng tượng đó làm em nhói đau trong tim… thèm được một phần nhỏ bé trong số đó thôi, thèm được bé nhỏ trong vòng tay anh, làm bé bỏng của anh; thèm được đặt tay lên má anh; thèm được hôn lên môi anh; thèm được hôn lên mắt anh… Em thèm được vuốt tóc anh; thèm được ôm chiếc gối của anh lâu hơn; thèm được đắp chiếc chăn của anh cùng với anh; thèm được ngồi trên chiếc giường của anh lâu hơn; cảm nhận hơi ấm của anh lâu hơn; thèm được ở bên anh lâu hơn…
Tại sao trời lại tối chứ, sao trời không đổ mưa thật to. Anh có biết em lạnh lắm không? Khi anh đi về cùng em, gió lùa hai má em không lạnh bằng khoảng cách vô hình mà anh vẫn giữ trong tim khi ở cùng em… làm giá lạnh con tim em. Em yêu anh nhiều lắm nhưng cũng giận anh thật nhiều. Tại sao ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này chứ, tại sao em lại là người đến sau chứ?
Em ước em có thể đánh đổi nhiều thứ, chỉ để được yêu anh... một ngày, được sống thật với những tình cảm và cảm xúc trong tim mình, em sẽ yêu anh nhiều lắm đó, dù chỉ một ngày ngắn ngủi nhưng trọn vẹn bên anh. Chồng bé nhỏ của em ạ!