Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Gần 50 tuổi, chồng tôi vẫn mụ mị bởi sắc dục
H
ơn ba năm nay, tôi quay quắt trong khổ đau, buồn tủi, uất hận khi chứng kiến cảnh chồng chơi bời đến mức mang bệnh về cho vợ, đêm hôm hành hạ vợ bằng những tin nhắn cho gái. Đặc biệt là những giấc mơ với những cơn say tình điên cuồng với gái (nhầm tưởng vợ là gái để nói những lời yêu thương, làm những cử chỉ âu yếm lạ lùng).
From: T.H.T.H.
Sent: Thursday, February 05, 2009 10:19 AM
Subject: Chuyen tiep: Có loi thoat nao cho nhung nguoi phu nu bat hanh?
Chào các bạn đọc của chuyên mục Tâm sự,
Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục này từ hơn một năm nay, kể từ ngày tôi trực tiếp chứng kiến sự phản bội của chồng. Bao đau đớn, uất hận, khó nói thành lời, tôi tìm đến trang Tâm sự để mong được sẻ chia. Nhiều bài viết đã giúp tôi lấy lại được tinh thần, song cũng nhiều tâm sự của chị em khiến tôi thấy buồn vô hạn.
Sáng nay, đọc bài viết của em Lan, tôi thấy buồn và thương cho kiếp đời của những người vợ, người mẹ quá. Đúng như em nói, xung quanh tôi, có biết bao người phụ nữ nết na, đức hạnh, nhan sắc một thời đều đang phải gánh chịu những nỗi đau do chồng mình gây ra. Buồn và thương biết bao. Câu thơ của Nguyễn Du ngày nào vẫn cứ luôn ám ảnh tôi: "Đau đớn thay phận đàn bà/Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung".
Sang đến thế kỷ XXI rồi mà nhận định ấy tôi vẫn thấy đúng. Có đến 90% đàn ông thời này đang hành hạ vợ bởi nhu cầu hưởng lạc của cá nhân mình. Và có lẽ những cô gái đang đi phá hạnh phúc gia đình của người khác chưa hẳn đã có một kết thúc có hậu sau mỗi cuộc tình vô đạo đức ấy. Bệnh xã hội. Bệnh của những người dửng mỡ. Hậu quả họ để lại là khôn lường. Bao gia đình đang cố cầm cự với cuộc sống ngột ngạt của sự hoài nghi, đau khổ, căm hận. Bao gia đình đã đổ vỡ, tan nát. Và những nhu cầu ích kỷ, thấp hèn của người lớn đã đẩy bao tâm hồn trẻ thơ trở nên cằn cỗi, già nua, bệnh hoạn, hư hỏng.
Mong gì việc giữ gìn nền tảng đạo đức xã hội khi những kẻ có tiền, thèm lạc thú đang bất chấp tất cả để hưởng lạc mọi lúc, mọi nơi. Trông chờ gì ở sự giáo dục của nhà trường, xã hội khi bản thân mỗi gia đình đã mất đi nền tảng đạo đức cần có. Những đứa trẻ có lối sống thiếu lành mạnh, có tâm hồn và nhân cách lệch lạc đều không may mắn khi sống trong một gia đình không hạnh phúc, bố mẹ mải lo kiếm tiền, kiếm tìm niềm vui riêng...
Chuyện về căn bệnh ngoại tình của những kẻ dửng mỡ chúng ta đã nói quá nhiều rồi. Vậy mà chuyện buồn ấy dường như chẳng bao giờ có hồi kết, chẳng bao giờ có một giải pháp hữu hiệu. Nan giải thật. Ngay cả chuyện của chính tôi, bao lâu nay, tôi đã phải dùng tới AQ với "phép thắng lợi tinh thần" vậy mà vẫn không thoát buồn, thoát đau, thoát hận. Gia đình tôi, nhìn bề ngoài là một gia đình hạnh phúc. Hai vợ chồng đều có học thức, có chỗ đứng trong xã hội. Hai đứa con, một gái, một trai, rất ngoan ngoãn, giỏi giang, xinh xắn. Vợ chồng sống hòa hợp trong mọi chuyện.
Vậy mà sóng gió vẫn ập đến với gia đình tôi kể từ khi anh ấy lên chức, lên lương, sống xa nhà, được lên xe hơi, được ngủ khách sạn. Hơn ba năm nay, tôi quay quắt trong khổ đau, buồn tủi, uất hận khi chứng kiến cảnh chồng chơi bời đến mức mang bệnh về cho vợ, đêm hôm hành hạ vợ bằng những tin nhắn cho gái. Đặc biệt là những giấc mơ với những cơn say tình điên cuồng với gái (nhầm tưởng vợ là gái để nói những lời yêu thương, làm những cử chỉ âu yếm lạ lùng mà vợ chưa bao giờ thấy).
Tôi đã làm đủ mọi cách, viết thư, trò chuyện thẳng thắn cùng chồng, gọi điện rồi gặp gỡ với cô gái đó... (mà qua tìm hiểu, tôi còn biết rằng yêu và say thì chồng tôi đang say một cô gái ít hơn mình 23 tuổi, làm tạp vụ, bếp núc trong công ty của chồng. Còn vui vẻ thêm thì còn có hai, ba em khác ở thành phố mà chồng tôi thường đến công tác, sẵn sàng đi cà phê, khách sạn cùng anh bất cứ lúc nào.) Tôi đã nói với chồng rất nhiều lần về sự vô đạo ấy nhưng chỉ nhận được những lời quát mắng, lấn át, phủ nhận tất cả. Và cùn nữa thì thẳng toẹt: Chơi nhưng không tệ bạc với vợ con là được rồi!
Đúng là anh ta không tệ bạc với vợ con, nhất là con cái thì anh vẫn lo lắng đầy đủ, còn vợ thì chuyện hờ hững, tệ bạc là khó tránh khỏi. Nhiều lần tôi đã đề nghị giải phóng cho anh và xin anh hai đứa con nhưng anh không chịu. Vẫn muốn có một gia đình hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng vẫn không thể từ bỏ những em gái xinh đẹp quyến rũ kia. Tôi tâm sự chuyện buồn của mình với hai chị bạn thân, người khuyên tôi bỏ, người lại khuyên tôi cố chịu đựng. Giờ thì tôi vẫn nghĩ đến con, đến bố mẹ mình và cố chịu đựng, nhưng nhiều lúc tôi thấy căng thẳng vô cùng, thậm chí đã nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát duy nhất. Rồi lại nghĩ đến con, lại cố chịu đựng.
Có những lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện tìm kiếm cho mình một người đàn ông thay thế, nhưng lại nghĩ đến con, lại nghĩ đến những người đàn bà khác. Ở tuổi của tôi, nếu kết bạn thì chỉ có thể gặp gỡ với những người đàn ông lớn tuổi, mà những người ấy đương nhiên là có gia đình, vợ con. Giành một chút tình cảm của người ta sẽ lại có thêm một người đàn bà khác cũng đau khổ như mình. Thật là vòng luẩn quẩn. Tôi không bao giờ muốn có thêm một người phụ nữ nào phải chịu đau khổ như tôi nên tôi không có ý định ngoại tình. (Chồng tôi bây giờ là người đàn ông đầu tiên và duy nhất tôi yêu và lấy, còn anh ấy trước khi lấy tôi từng yêu gái Tây, gái Vệt đủ cả rồi).
Cứ tưởng người có học thức, từng trải, khôn ngoan lọc lõi như anh ấy thì sẽ không bị vấp ngã trước mấy cô gái rẻ mạt ngoài xã hội. Vậy mà gần 50 tuổi vẫn bị mụ người bởi sắc dục. Giờ đây, tôi chỉ biết dùng một chữ buông cho nhẹ bớt. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn bị ám ảnh và buồn ghê gớm. Thấy chồng mình và những cô gái ấy vừa đáng thương, đáng hận và cũng thật đáng khinh. Rất mong qua bài tâm sự này, bạn bè gần xa sẽ giúp tôi nói riêng và tất cả những người phũ nữ bất hạnh nói chung tìm được một lối thoát cho mình, được sống một cuộc sống thanh thản, hạnh phúc mà đáng lẽ những người phụ nữ nết na đức hạnh, suốt đời hy sinh vì chồng vì con phải được đón nhận nhiều hơn ai hết.