Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Gửi cô, người tình của bố
C
huyện cô nói có con với ông, tôi rất nghi ngờ nhưng cũng nói luôn là nếu có thật cô nên cố gắng nuôi con giống như mẹ tôi đã luôn phải làm đi.
Gửi cô! Tôi không biết chính xác cô bao nhiêu tuổi nên tạm gọi thế. Tôi không có số điện thoại để liên lạc với cô, cũng không định xem trộm điện thoại của bố để tìm, cũng chẳng muốn kiếm người điều tra nên hy vọng cô đọc được lời nhắn này để biết quan điểm của chúng tôi. Cô gọi đến nhà, chính tôi bắt máy. Cô hỏi han về bố và nói với tôi về chuyện bố ngoại tình với cô. Cô muốn đòi trách nhiệm cho mình khi ông đã muốn chấm dứt mối quan hệ đó, vì quá tức giận tôi đã đặt máy không muốn nói gì khi đang mất bình tĩnh. Tất nhiên ai ở vị trí của tôi cũng thất vọng vì ông bố như vậy, nhưng chúng tôi vẫn có thể tha thứ vì ông là bố tôi và vì những điều ông đã làm cho chúng tôi dù ít hay nhiều.
Tuy nhiên, tôi không thể tha thứ cho cô và hành động muốn trực tiếp phá hoại gia đình người khác. Tôi không biết cô có gọi đến nhà tôi trước và sau lần đó không nhưng hy vọng là không, tôi cũng không muốn mẹ và em mình phải bận tâm về người như cô, dù có thể là họ đã biết chuyện này trước cả tôi. Nếu bố yêu cô và cô có thể thuyết phục ông từ bỏ gia đình để theo cô, chúng tôi dù có buồn hay thất vọng thế nào cũng có thể chấp nhận được, người bố mà chúng tôi có vốn dĩ xưa nay có sự quan tâm giới hạn với gia đình.
Chúng tôi sống xa ông khi ông ấy đi công tác dài ngày và đến với cô. Mẹ tôi là người đã lo lắng, chạy đôn chạy đáo để lo cho chúng tôi ăn học bằng bạn bằng bè, vì thế tôi tin chúng tôi vẫn có thể sống tốt nếu không có ông hay chỗ tiền ít ỏi mà ông đóng góp cho gia đình, nhất là khi chúng tôi đã trưởng thành. Tôi thậm chí sẽ gửi thêm tiền cho ông vì vẫn muốn có trách nhiệm phụng dưỡng cha mà phận làm con nên làm. Tuy nhiên, tôi không nghĩ là bố sẽ muốn rời bỏ gia đình này.
Tôi không cảm thấy dễ chịu khi phải thừa nhận điều này nhưng ông sẽ là người thiệt nếu ly dị và ra đi. Là con, dù gì tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy ông đi ở nhà thuê, ăn rách mặc rưới. Tôi nghi ngờ việc có ai đó có thể bao dung hơn mẹ tôi và chịu đựng sự vô tâm, lười biếng của ông hơn bà. Ông đã đưa cô đi du lịch khi mẹ con tôi ở nhà chẳng còn một xu. Cô đừng hy vọng vào một sự thông cảm gì khi chính cô đâu có nghĩ cho chúng tôi. Trách nhiệm của ông đối với gia đình vốn dĩ còn không trọn vẹn, thì có lẽ không đến phần của cô rồi.
Chuyện cô nói có con với ông, tôi rất nghi ngờ nhưng cũng nói luôn là nếu có thật cô nên cố gắng nuôi con giống như mẹ tôi đã luôn phải làm đi. Là người lớn phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Chuyện trách móc hay tha thứ cho bố là của gia đình chúng tôi. Có cái gì hỏng trong nhà chúng tôi cố gắng sửa chữa trước, chứ không thể tha thứ cho kẻ ngang nhiên đến đòi hôi của mang đi.
Mi