Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Gửi anh, người đàn ông ưa khám phá
E
m cảm nhận được hạnh phúc khi có anh, thứ hạnh phúc không trọn vẹn, bởi em biết anh cùng lúc yêu hai người đàn bà, vợ anh và em, và chính điều đó làm em đau khổ, dằn vặt mãi không nguôi. Anh đã cho em biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc, rồi lại cho em hiểu thế nào là bất hạnh. (Lien)
From: nguyenlien
Sent: Sunday, February 27, 2011 4:27 AM
Anh!
Em từng hạnh phúc bên anh, từng cảm nhận tình yêu và sự si mê của anh là rất thật, cho dù tuổi tác chúng mình có khác xa. Em đã từng tự hào khi có được anh, anh dạy cho em nhiều điều, anh cho em tin tưởng tuyệt đối vào tương lai mà ở đó chỉ có tình yêu và hai chúng ta. Em yêu mù quáng và thần tượng anh đến nỗi em bỏ ngoài tai những gì người ta nói về tính khí của anh, về gia đình anh và cả quan hệ của anh với vợ anh. Em nghĩ quan hệ giữa anh và vợ đã nhạt nhẽo thì anh mới yêu em đến thế. Sao thế anh? Anh có thể cùng lúc yêu 2 hay 3 người đàn bà sao?
Ngày trước, mỗi khi em gửi cho anh một số bài viết trên mạng về tình yêu của người đã có vợ, vừa muốn có vợ và muốn có cả tình nhân, hỏi anh có như thế không, thì anh thường gạt đi và bảo: “họ khác, anh khác, em tin mạng hay tin anh?” Gần đây em hay vẩn vơ suy nghĩ về lý do đưa đẩy anh đến với em. Nếu đơn giản chỉ vì vợ anh ghen mà đẩy anh đến với em thì lý do anh ra khỏi cuộc đời em cũng đơn giản như thế sao? Sao em không nghĩ điều đó sớm hơn nhỉ?
Em không nghĩ em chỉ là chỗ dựa khi vợ chồng anh trục trặc mà luôn nghĩ rằng mình sinh ra để dành cho nhau. Em cứ nghĩ những tình cảm cũng như sự quan tâm về tinh thần cũng như vật chất anh dành cho em đều xuất phát từ tình yêu. Em xao lòng vì những gì anh dành cho em chứ tình mình có phải là tiếng sét ái tình đâu. Sao em không nghĩ rằng những thứ đó đối với anh thật quá đơn giản, dễ dàng.
Tình yêu chết theo thời gian hay thời gian giết chết tình yêu? 5 năm em lăn lóc theo anh, cố hoàn thiện mình để xứng đáng với anh, 5 năm em đem tuổi thanh xuân dâng hiến cho anh, hết lòng vì anh, vì sự nghiệp của anh, bỏ hết sở thích của một cô gái, bỏ hết mọi quan hệ để nhận tình yêu của anh. Em chấp nhận đi bên lề cuộc sống của anh mà không ân hận gì cả. Em không tranh chấp để đòi sở hữu riêng anh về mặt pháp luật vì em biết anh không thích thế, bởi anh hay nói: "thói xấu của phụ nữ là cái gì cũng thích sở hữu riêng".
Những lời tưởng như rất thật càng làm cho em không dứt ra khỏi anh: "Anh biết em yêu anh sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, anh sẽ không mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho em, đừng theo anh mà khổ cả cuộc đời. Nếu gặp ai yêu em, hãy lấy người ta, hãy để một mình anh gặm nhấm tình yêu của chúng ta. Nếu còn có duyên sau này về già ta sẽ lại gặp nhau”. Anh vừa đẩy em ra, rồi lại kéo em vào, càng làm em yêu anh nồng thắm.
Em cảm nhận được hạnh phúc khi có anh, thứ hạnh phúc không trọn vẹn, bởi em biết anh cùng lúc yêu hai người đàn bà, vợ anh và em, và chính điều đó làm em đau khổ, dằn vặt mãi không nguôi. Anh đã cho em biết thế nào là tình yêu và hạnh phúc, rồi lại cho em hiểu thế nào là bất hạnh trong tình yêu.
Em trách anh rồi lại trách mình sao không hiểu con người anh luôn ưa khám phá, mà đã ưa khám phá thì không bao giờ biết đâu là điểm dừng. Anh luôn tìm những điều mới mẻ trong cuộc sống để thoả mãn niềm khát khao chinh phục trong anh. Và em chỉ là ngọn núi nhỏ trên con đường chinh phục của anh, bước qua rồi anh có quay đầu nhìn lại hay không?
Em đã khóc rất nhiều khi nhiều lần phát hiện anh không yêu chỉ mình em, anh vẫn quyến luyến với gia đình. Em đã dằn vặt anh khi biết vợ anh có thai, em ghen khi anh quá chu toàn với gia đình. Nửa năm qua sống trong đau khổ và hờn ghen, dù biết rằng mình không có quyền ghen như thế, nhưng nếu anh biết em tin anh thế, giờ mất lòng tin thì đau khổ thế nào. Hình như vì những gì em đối xử với anh nên anh muốn xa lánh em, anh lại đi tìm một điểm tựa khác ngoài vợ.
Anh cho em niềm hy vọng rồi tặng lại em thất vọng tràn trề. Em như con ngốc bị anh giật dây, em lại còn tin vào lý do khi lần đầu nghe anh giải thích, nào là cô bé đó là cháu bạn anh, nhờ anh kèm cặp. Cho đến khi chính mắt thấy anh nghiêng ngả chụp ảnh cô ta dưới mọi góc độ và nghe từ miệng anh những lời mật ngọt tưởng như rất thật với cô ta, những cú va chạm vô tình hay cố ý, em đã hiểu không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có giây phút tình yêu vĩnh cửu mà thôi.
Điện thoại cho anh thì luôn ngoài vùng phủ sóng, nên em hiểu anh đang trốn chạy em. Anh vẫn gửi cho em những dòng mail ngọt lịm để vỗ về em nhưng khi gặp nhau đâu còn những câu chuyện không đầu không cuối, đâu còn những bực dọc cần sẻ chia. Em cảm nhận được sự thay đổi từ nơi anh, cái nắm tay và vòng tay ôm không chặt, ánh mắt nhìn luôn trốn tránh ánh mắt em.
Chua xót quá, tình yêu trong bóng tối, rồi lại ngồi trong bóng tối gặm nhấm nỗi đau tình. Thứ tình yêu mà anh luôn giấu, miệng bảo yêu em nhưng không chịu khoe ai. Buổi tối thứ bảy đầu tiên không có anh, em đã lang thang xem anh đang vui thú nơi nào. Em vật vã, đau khổ và không hiểu sao anh như thế, không một lời giải thích, câm lặng như bản tính của anh.
Em nhận ra mình quá ghen cho dù trước đó anh vẫn đùa rằng em không bao giờ biết ghen vì mua ớt không cay. Ghen vì yêu hay ghen vì thù hận? Chắc cả hai! Và lại điệp khúc cũ như thuở 5 năm về trước, em lại vào vai ghen tuông như vợ anh, và lại đẩy anh vào cô thứ tư này nữa.
Em chưa lỡ làng nhưng quá bẽ bàng. Em đã gửi gắm cả cuộc đời cho anh, luôn tin tình yêu anh dành cho em là vĩnh cửu, giờ em đã mất lòng tin vào anh, vào cuộc đời. Em đâu dám chia sẻ nỗi đau này cho ai, bởi chẳng ai ủng hộ em ở cuộc tình này, lại chỉ mình em với xung quanh toàn là kỷ niệm với anh. Lại hình dung anh đang bên người khác, cũng như bên mình ngày nào, rồi lại câu: “anh cảm nhận sự trong trẻo của em, bên em anh thấy bình yên”.
Em chỉ muốn đập tan, tung hê tất cả để khỏi nghĩ đến anh. Em đã từng nghĩ đến một liều thuốc ngủ dành cho anh và em, nhưng có lẽ anh sẽ không cho em cơ hội đó. Tình yêu dành cho anh đã mất thật rồi, anh cho em tình yêu rồi lại cướp đi, để lại trong em sự thù hận.
5 năm có lẽ quá dài cho một tình yêu cọc cạch, 5 năm quá đủ để anh khám phá em, 5 năm quá đủ để anh thấy em nhàm chán cho dù em luôn phải gồng mình để chiều theo tính khí thất thường của anh, gồng mình để theo kịp anh. Em đã nhầm giữa tình yêu và sự thương cảm, việc sẻ chia với anh khi gia đình anh rạn vỡ không ngờ lại là con dao hai lưỡi giết cả tương lai của em. Em đâu còn niềm tin vào cuộc sống, em nghi ngờ tất cả đàn ông xung quanh.
Yêu thật dễ mà thù nhau cũng thật dễ. Em đã quên những gì anh dành cho em. Trước đây em nghĩ đó là vì anh yêu em nên thể hiện tình cảm với em bằng những thứ đó, còn giờ đây em nghĩ để thực hiện điều đó thật quá dễ dàng với anh. Yêu vì những gì anh mang lại cho em, và căm hận vì anh đã phản bội em. Em muốn nhận một lời giải thích.
Có ai như em không? Sẽ làm lại từ đầu bằng sự thù hận, hay mở lòng yêu thương lần nữa, vết sẹo trong tim liệu có lành được không?