I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1452
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2402: Nhân Tộc Tái Tụ
ửa năm sau, ngay lúc Mặc Linh Thánh Thuyền xuất hiện ở trên bầu trời Thiên Uyên thành, tất cả Nhân Yêu hai tộc trong thành đều sôi trào.
Chẳng những tất cả các Trưởng lão có liên quan của hai tộc đều cung kính ra khỏi chỗ ở đến trước thuyền bái kiến, đồng thời cũng báo tin cho Mạc Giản Ly vốn đang tu luyện ở gần Thiên Uyên thành với tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi Hàn Lập thoáng triệu kiến một ít tu sĩ Hợp Thể kỳ, để những tu sĩ Nhân tộc đến từ Tiểu Linh Thiên ở trên thuyền tự lựa chọn ở lại hoặc rời đi, hắn bèn cùng với những tu sĩ tự nguyện ở lại chờ Mạc Giản Ly đến.
Một ngày sau, khi Hàn Lập đang nói chuyện cùng Nam Cung Uyển ở khoang thuyền thì một tiếng cười dài lanh lảnh từ đằng xa truyền đến, hắn lập tức đứng dậy cười nói:
"Mạc huynh đến rồi. Uyển Nhi, nàng hãy ra ngoài cùng ta nghênh đón."
"Đó chính là Mạc Giản Ly đạo hữu sao? Uyển Nhi vừa lúc muốn thấy phong thái người này như thế nào!" Mấy ngày này, Nam Cung Uyển đương nhiên đã biết một chút chuyện của vị Đại thừa Nhân tộc này từ miệng Hàn Lập, vừa cười vừa nói.
Hàn Lập cười ha ha, tay áo rung lên, một đoàn ánh sáng xanh bay ra, cuốn lấy mình cùng những người bên cạnh rồi hóa thành một đạo độn quang màu xanh phi ra.
Một lát sau, độn quang lóe lên dừng lại trước boong thuyền, Hàn Lập sóng vai đứng cùng Nam Cung Uyển, nhìn ra phía xa.
Chỉ nghe tiếng cười từ phía xa vẫn truyền lại, một đạo cầu vồng trắng chợt chớp lên rồi hiện ra, bằng tốc độ khó tưởng tượng nổi lao tới, chỉ sau vài cái chớp động đã mơ hồ xuất hiện ở phía trên không thánh thuyền.
"Hàn lão đệ, đã nhiều ngày không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?"
Trên không trung, đạo cầu vồng trắng xoay một vòng, độn quang thu lại, hiện ra hình ảnh một lão giả tinh thần quắc thước, ánh mắt sau khi quét qua Hàn Lập liền cười tủm tỉm nói.
"Đa tạ Mạc huynh đã quan tâm. Tiểu đệ lần này xuất ngoại không lâu lắm nhưng cuối cùng cũng đã đạt được tâm nguyện bấy lâu nay, tìm được bạn lữ song tu của đệ ở Nhân giới. Uyển nhi, mau tới bái kiến Mạc huynh." Hàn Lập vừa chắp tay về phía không trung, vừa mang theo thần sắc tươi cười giới thiệu.
"Sao, vị tiên tử này chính là đệ muội ư?" Mạc Giản Ly nghe vậy có chút kinh ngạc.
"Nam Cung Uyển bái kiến Mạc tiền bối, thiếp thân tuy rằng bị nhốt ở Tiểu Linh Thiên, nhưng sự tình có liên quan đến tiền bối đã được phu quân nói qua vài lần. Nhân tộc được một tay tiền bối gánh vác chèo chống, điều này thực sự khiến thiếp thân cực kỳ khâm phục." Nam Cung Uyển chỉnh tề quần áo tiến lên thi lễ, cung kính nói.
"Nam Cung tiên tử khách khí rồi, mau mau đứng lên đi, lão phu cùng Hàn đạo hữu coi như là bạn tri kỷ, không cần phải khách sáo kiểu này. Sau này, ta và ngươi chỉ cần xưng hô ngang hàng là được, nếu không chê cứ gọi ta một tiếng Mạc huynh đi." Mạc Giản Ly dò xét từ trên xuống dưới Nam Cung Uyển một lần, vẻ mặt tươi cười nói.
Nam Cung Uyển cười duyên, đã biết đối phương và phu quân của mình có giao tình không tệ, nên cũng không khách sao gọi một tiếng Mạc huynh.
Mạc Giản Ly nghe vậy vui vẻ ra mặt, sau khi suy nghĩ một thoáng liền lấy ra một hộp ngọc màu bạc từ trong người, vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Nếu đã gọi ta một tiếng ‘Mạc huynh’, lần đầu gặp nhau, huynh trưởng tất nhiên không thể tay không được. Ta vừa khéo mới lấy được một bộ Huyền Nữ Toái Âm châm gồm một trăm lẻ tám cây có chút huyền diệu, cũng có thể xem là bảo vật đỉnh giai hiếm có, nay tặng cho muội làm lễ vật vậy."
Nam Cung Uyển cũng là người có kiến thức rộng rãi, vừa nghe lời nói của lão giả, trong lòng đã biết bộ Huyền Nữ Toái Âm châm này chắc chắn không thể xem thường. Sau khi cảm ơn một tiếng, mới tiến lên phía trước đưa hai tay tiếp nhận hộp bạc, đồng thời mở nắp hộp ra xem xét ngay tại chỗ.
Chỉ thấy trong hộp bày hơn trăm cây châm nhỏ màu đen, dài vài tấc, mỗi một cây nhìn rất nhỏ nhưng mặt ngoài lại ánh sáng lấp lánh, đồng thời còn một chút khí lạnh thoát ra, sau khi thần niệm của nàng hơi tiếp xúc lập tức cảm thấy như bị đông cứng lại.
Nam Cung Uyển kinh ngạc, biết rằng bộ bảo vật này thật sự còn trân quý hơn cả tưởng tượng, sau khi mừng rỡ cảm ơn vài tiếng mới cẩn thận cất kỹ hộp bạc.
Hàn Lập ở bên cạnh chỉ tươi cười nhìn mọi việc, không hề có ý định để Nam Cung Uyển từ chối lễ vật của Mạc Giản Ly.
"Mạc huynh, ta và huynh vào bên trong nói chuyện một chút đi. Lần này đệ xuất ngoại, đi tới Huyến Thiên đại lục biết thêm được rất nhiều đồ vật, hơn nữa còn có hai tin tức, một tốt một xấu muốn bàn bạc với huynh một tiếng." Hàn Lập sau khi nói vài câu khách sáo với Mạc Giản Ly, sắc mặt nghiêm lại, nói.
"Một tin tốt và một tin xấu ư? Mạc mỗ thật muốn nghe qua một lần." Mạc Giản Ly hơi rùng mình nhưng trên mặt không có biến đổi nhiều, gật đầu đáp ứng.
"Mạc huynh, mời!"
Hàn Lập quay người, cùng với Nam Cung Uyển và Mạc Giản Ly trở về đại sảnh trong khoang thuyền.
Ba người vừa mới ngồi xuống, Mạc Giản Ly đã ngay lập tức hỏi:
"Bây giờ Hàn đệ có thể nói cho ta biết được rồi, một tin tức tốt, một tin xấu kia là gì vậy."
"Tất nhiên là sẽ nói cho huynh. Nhưng không biết huynh muốn nghe tin nào trước, hay là nghe tin xấu trước đi." Hàn Lập mỉm cười hỏi lại một câu.
"Để cho tâm trạng phấn khởi, tất nhiên là nghe tin tốt trước đi. Tin xấu cho dù có ảnh hưởng thì đã có tin tốt trước đó bù lại, ít ra cũng được cao hứng trong chốc lát." Mạc Giản Ly cười khổ một tiếng trả lời.
"Nếu đã như vậy, Hàn mỗ sẽ nói. Thật ra, lần này đệ ly khai khỏi tộc, trừ việc muốn tìm Uyển Nhi bị nhốt ở Tiểu Linh Thiên về, còn có một chuyện khác, đó chính là muốn cứu trợ một đạo hữu Nhân tộc bị nhốt ở Huyết Thiên đại lục đã nhiều năm. Tin tốt ở đây chính là đệ không những đã giúp vị đạo hữu kia thoát khốn, mà không lâu trước, vị đạo hữu này cũng nhờ một phen cơ duyên đã tiến giai Đại thừa kỳ." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Thật sao? Nhân tộc chúng ta lại xuất hiện thêm một tu sĩ Đại thừa. Hàn lão đệ, ngươi đừng có lừa gạt ta đấy." Mạc Giản Ly đang ngồi ổn định trên ghế bỗng đứng phắt dậy, vừa mừng vừa sợ hỏi.
"Ha ha, vị đạo hữu kia là chính tay đệ tự cứu ra, làm sao có thể dối gạt huynh. Chẳng qua bị đạo hữu này vừa mới tiến giai, căn cơ còn chưa vững chắc, hơn nữa còn một chút duyên cớ đặc thù, nên phải ở lại Huyết thiên thêm vài năm, sau đó mới có thể trở về trong tộc được."
"Ha ha, Nhân tộc đã có nhiều thêm một tu sĩ Đại thừa thì quay về muộn một chút cũng không sao. Mà ta có biết tôn tính đại danh của đạo hữu này không?" Mạc Giản Ly cười thoải mái, sau đó chợt nhớ tới điều gì hỏi lại.
"Vị đạo hữu này … không … phải nói là vị tiên tử này, vào thời điểm ly khai tộc cũng đã là cảnh giới Hợp thể, tên là Băng Phách, Mạc huynh chắc cũng đã nghe qua." Hàn Lập sau khi suy nghĩ một lát, chậm rãi nói.
"Băng Phách, Băng Phách tiên tử. Người này ta có một chút ấn tượng. Nàng cũng là một tu sĩ phi thăng, năm đó khi tiến giai đến cảnh giới Hợp thể, ta đã từng nghe Ngao Khiếu đàm luận qua một lần. Không nghĩ tới sau nhiều năm không gặp, Băng Phách đạo hữu cũng đã tiến đến bước này." Mạc Giản Ly sau khi suy nghĩ một chút, thoáng giật mình nói.
"Đúng vậy! Băng Phách đạo hữu cùng đệ trước đây cũng có một chút quan hệ khá sâu xa, việc nàng tiến giai đến Đại thừa kỳ cũng thật sự bất ngờ. Nhưng việc này đối với tộc ta mà nói, lại là một chuyện hết sức đáng mừng." Hàn Lập cười nói.
"Chính xác! Lịch sử Nhân tộc chúng ta chưa bao giờ đồng thời xuất hiện hơn ba tu sĩ Đại thừa, hơn nữa Hàn lão đệ vốn lại là đỉnh giai cường giả trong tầng lớp Đại thừa, thần thông to lớn có thể chống lại vài Đại thừa khác vây công mà không có chút vấn đề nào. Với thực lực này, Nhân tộc chúng ta có thể bắt đầu quang minh chính đại khuếch trương thế lực, mở rộng lãnh thổ xưng bá một phương." Mạc Giản Ly tỏ vẻ mừng rỡ, hai mắt sáng lên, hưng phấn nói.
"Mở rộng lãnh địa ư? Hiện tại không phải là thời cơ tốt cho việc này." Khóe mắt Hàn Lập nhảy lên, vẻ mặt nghiêm trọng hơn vài phần.
"Hả? Có chuyện gì thế? Với thực lực tộc ta bây giờ, Dạ Xoa tộc, Mộc Tộc cùng các dị tộc khác căn bản không chịu nổi một đòn, đệ còn băn khoăn chuyện gì?" Mạc Giản Ly kinh ngạc, nhướng mày hỏi.
"Chuyện này kể ra thì có liên quan đến tin tức xấu còn lại." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Tin tức xấu? Đúng rồi, vừa rồi huynh cao hứng quá, còn chưa nghe được tin xấu là gì. Đây thực sự là chuyện nghiêm trọng sao?" Trong lòng Mạc Giản Ly hơi nhảy lên.
"Đâu chỉ là nghiêm trọng, chỉ sợ nếu sơ sẩy một chút, có thể khiến Nhân tộc chúng ta lâm vào cảnh diệt vong." Lần này đến lượt Hàn Lập cười khổ.
"Cái gì? Chuyện xấu đến như vậy sao? Hàn đệ, mau mau nói đi." Sắc mặt Mạc Giản Ly đại biến.
"Chuyện này chính đệ cũng không thấy trực tiếp, phần lớn là do Hách Liên thương minh thông báo, nhưng có thể chắc chắn, vào lúc đệ rời khỏi Huyết Thiên, tin tức này khiến cho toàn bộ đại lục hoang mang cực độ. Mà chuyện này lại liên lụy đến thực hư chuyện một gã Chân tiên hàng lâm …" Bởi vì đây là vấn đề trọng đại, Hàn Lập cũng không giấu diếm chút nào, nói hết tin tức về chuyện huyết tế cùng sự việc liên quan đến hung ma Chân Tiên kia từ đầu tới cuối.
"Đệ đã tạm thời đáp ứng đề nghị liên thủ của Minh Tôn, nếu thật sự có cơ hội trấn áp tên Chân tiên kia, sợ rằng đệ cũng phải ra tay một lần. Dù sao nếu đối phương thực sự tìm đến, chỉ với thực lực của Nhân tộc chúng ta thật sự rất khó để đối phó với một gã Chân Tiên. Mạc huynh hiểu rộng biết nhiều, huynh có ý kiến nào khác không?" Sau khi nói hết thời gian cạn một chén trà, Hàn Lập mang vẻ mặt nghiêm nghị hỏi lão giả bên cạnh.
"Chân Tiên xuất hiện tại Linh giới, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi! Vấn đề quá sức trọng đại rồi, đệ để ta suy nghĩ thêm một chút sẽ trả lời." Mạc Giản Ly từ trước đã sớm trợn mắt há hốc mồm, sau khi cân nhắc một lúc mới hít sâu một hơi nói.
"Việc này là đương nhiên, Mạc huynh cứ suy tính thêm một chút. Uyển nhi, kêu người mang thêm một ít linh trà đến đây." Hàn Lập quay đầu nói với Nam Cung Uyển.
"Phu quân, Uyển Nhi sẽ tự mình đi pha linh trà chỉ có ở Tiểu Linh Thiên để Mạc huynh nếm thử." Vừa rồi, Nam Cung Uyển chỉ lặng lặng ở bên mỉm cười không nói gì, vừa nghe Hàn Lập nói liền đứng dậy dịu dàng nói.
"Cũng được."
Hàn Lập ung dung gật đầu.
Vì thế sau khi Nam Cung Uyển hơi thi lễ với Mạc Giản Ly liền thướt tha rời khỏi đại sảnh.
Một lát sau, một hũ linh trà giống như hổ phách được một vòng tròn trắng noãn như ngọc dâng lên, đưa tới đại sảnh.
Nam Cung Uyển tự mình rót trà cho Hàn Lập và Mạc Giản ly, mỗi người một ly, sau đó cười duyên trở lại chỗ ngồi.
Lúc này, Mạc Giản Ly dường như nghĩ đến chuyện gì, cuối cùng vẻ mặt ngưng trọng mở miệng:
"Hàn đệ, vừa rồi ta nghĩ lại, cảm thấy còn có một chuyện không rõ, không biết đệ cũng đã biết, hay là Hách Liên thương minh đã đề cập qua với đệ hay không!"
Chuyện gì vậy, Mạc huynh cứ nói. Hàn Lập thần sắc khẽ động, trả lời.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên